Chạm để tắt
Chạm để tắt

MAI MÙA ĐÔNG - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-16 19:53:28
Lượt xem: 615

04

 

Hai người họ vội vã đưa tôi đến bệnh viện, tôi yếu ớt nắm tay bác sĩ: "Bác sĩ, tôi không muốn đứa con này, làm ơn giúp tôi bỏ nó đi."

 

Nếu cuộc đời của đứa bé định sẵn là mở đầu trong địa ngục, thì sao phải để nó đến thế giới này chịu khổ?

 

Bác sĩ nói cần phải làm một loạt kiểm tra để xác định chỉ số rồi mới có thể phẫu thuật.

 

Nhưng bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng ồn ào.

 

Là mẹ chồng và Doãn Kiện từ chối ký tên, bảo bác sĩ đừng nghe lời tôi trong lúc tức giận.

 

Nhưng tôi kiên quyết.

 

Mẹ chồng bắt đầu khóc lóc om sòm: "Nếu các người dám bỏ đứa bé, phá hoại gia đình con trai con dâu tôi, tôi sẽ không để yên cho bệnh viện này."

 

"Tôi sẽ khiếu nại các người, tôi sẽ đến đây khóc lóc mỗi ngày!"

 

Theo lý thuyết mà nói, phụ nữ trưởng thành có quyền quyết định tuyệt đối về việc giữ hay bỏ đứa con trong bụng.

 

Nhưng thực tế, bác sĩ nói: "Tình trạng tinh thần hiện tại của cô không thích hợp để phẫu thuật, trước tiên chúng tôi sẽ giúp cô an thai, cả gia đình hãy bàn bạc kỹ rồi quyết định."

 

Trong hai ngày nằm viện, nhiều cuộc gọi đòi nợ đã gọi đến điện thoại của tôi.

 

Điện thoại của mẹ chồng và Doãn Kiện cũng không lúc nào ngừng.

 

Chủ nợ còn tìm đến đơn vị của Doãn Kiện, lãnh đạo vì danh tiếng của bộ phận, đã cho anh ta nghỉ phép dài ngày.

 

Tiền tiết kiệm đã sớm cạn kiệt, mẹ chồng bắt đầu bán nhà mặt phố và tài sản.

 

Nhưng thị trường hiện tại không tốt, loại tài sản cố định này muốn nhanh chóng chuyển thành tiền mặt không phải dễ.

 

Bà nhắm đến của hồi môn của tôi:

 

"Miểu Miểu, bố con hồi đó không phải cho con tám trăm ngàn làm của hồi môn sao, con cho mẹ mượn gấp đi, đợi bán được nhà mặt phố mẹ sẽ trả ngay cho con."

 

Doãn Kiện bị chủ nợ thúc ép đến mức không còn đường lui, cũng van xin tôi: "Miểu Miểu, em đã nói rồi mà, bất kể khó khăn thế nào, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt."

 

Anh ta trước mặt tôi và trong ký ức của tôi, dường như không phải là cùng một người.

 

Khiến tôi đau đớn, khiến tôi tan nát.

 

Tôi đỏ mắt lắc đầu: "Số tiền đó phải để dành cho Tiểu Tương đi học, tôi sẽ không lấy ra dù chỉ một đồng."

 

"Doãn Kiện, anh phải chịu trách nhiệm cho những lỗi lầm của mình!"

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mai-mua-dong/chuong-3.html.]

Mẹ chồng khuyên nhủ nhiều lần không thành, vội vã ra ngoài.

 

Tôi tưởng bà tìm cách gom tiền, không ngờ đến chiều tối bà mang về một sợi dây xích chó to bằng ngón tay cái, giơ lên định quàng vào cổ tôi.

 

"Cái gì đây?"

 

"Hôm nay mẹ đi tìm thầy bói rồi. Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Kiện luôn là đứa con hiểu chuyện, sao lại phạm sai lầm như thế này?"

 

"Thầy bói nói vì con có mệnh phá tài, mẹ thấy có lý. Con xem mấy năm nay nhà máy của bố con luôn lỗ, công việc của Tiểu Kiện cũng không thuận lợi, lại bị người ta lừa dính vào cờ bạc... Chỉ cần con mỗi ngày đeo sợi dây xích giữ tiền này, quỳ lạy một trăm cái về hướng Đông, sau ba tháng nhà ta sẽ đổi vận."

 

"Thà tin là có còn hơn không. Con mau đeo vào rồi quỳ lạy đi."

 

Nói rồi bà kéo tôi, còn gọi Tiểu Tương: "Mau đến giúp ta."

 

Doãn Kiện lên ngăn lại, mẹ chồng lập tức sụp đổ, khóc lóc: "Con bảo vệ cô ta, con cứ bảo vệ cô ta! Mẹ đã lấp cho con bao nhiêu hố, mẹ đã đổ vào đó toàn bộ tích cóp cả đời, sau này mẹ phải làm sao? Mẹ nuôi con ba mươi năm, con không nghe lời mẹ một lần sao?"

 

Doãn Kiện khó xử nhìn tôi: "Miểu Miểu, em thuận theo mẹ lần này đi, anh cũng cảm thấy mình như bị thần xui ám..."

 

Không biết các bạn có từng trải qua chuyện tương tự không: Rõ ràng là lỗi của con trai, nhưng mẹ chồng lại tìm mọi lý do để trách móc con dâu.

 

Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rõ ràng: Dù mẹ chồng có đối xử tốt và thân thiết với bạn thế nào đi nữa, nhưng đến lúc quan trọng bạn mãi mãi là người ngoài.

 

Tôi cầm lấy sợi dây xích chó đó, đeo vào cổ Doãn Kiện, siết chặt.

 

Cả khuôn mặt anh ta đỏ bừng vì m.á.u dồn lên.

 

Tôi đầy thất vọng: "Doãn Kiện, tôi đã không còn nhận ra anh nữa. Đúng rồi, tôi đã nộp đơn ly hôn, anh sẽ sớm nhận được trát hầu tòa thôi."

 

05

 

Doãn Kiện mê cờ b.ạ.c tiêu tán tài sản, tôi khởi kiện ly hôn chắc chắn sẽ được tòa chấp thuận.

 

Tôi cũng không phải chịu trách nhiệm về các khoản nợ cờ bạc.

 

Tôi có tiền tiết kiệm, trước khi kết hôn cũng có một căn nhà nhỏ, Tiểu Tương chắc chắn sẽ được giao cho tôi.

 

Nhưng hoạ vô đơn chí, ba ngày sau khi nhận được thông báo khởi kiện ly hôn từ tòa án, tôi cũng nhận được cuộc gọi hoảng loạn từ mẹ.

 

Bố tôi đột ngột bị nhồi m.á.u cơ tim, đang được cấp cứu tại bệnh viện.

 

Tôi vội vàng chạy đến, được thông báo là bệnh xơ vữa động mạch vành.

 

Dù đã cứu được mạng, nhưng sau này phải chú ý nghỉ ngơi và giữ tinh thần thoải mái, tuyệt đối không được kích động.

 

Nếu không, cảm xúc quá mức sẽ khiến tim không đủ máu, rất dễ bị sốc và tử vong.

 

 

Loading...