Ma Tôn Này Thật Khó Chinh Phục - C06

Cập nhật lúc: 2024-07-04 01:34:01
Lượt xem: 52

07

Vậy là Trầm Hà đã ở lại Thái Tông Môn.

 

Theo “lời kể” của ta, chúng ta là thanh mai trúc mã, cả hai đều mồ côi cha mẹ.

 

Hắn thông minh hơn một chút, sống khá tốt ở Tông môn bên cạnh, nhưng tính cách rất tệ, thường xuyên xin tiền ta để mua đan dược và bí tịch, mua vòng tay cho sư muội.

 

Ta chân thành với hắn, ngày ngày thêu lót giày kiếm tiền, che chở cho hắn, chỉ chờ hắn thành đạt, một lòng sống với ta cả đời.

 

Không ngờ hắn gan to tày trời, lén nhìn sư muội tắm, bị Tông môn đuổi ra, ta không chấp chuyện cũ, thu nhận hắn, là người đã cứu sống hắn.

 

Trầm Hà: "Ta nghi ngờ cô đang lừa ta."

 

Ta: "Lấy bằng chứng ra coi."

 

Trầm Hà: "......"

 

Hắn không có bằng chứng, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận thiết lập này.

 

Ta vội muốn thành thân với hắn, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lần này, nhưng hắn đặc biệt cảnh giác, nói: "Không được, ta cảm thấy giữa chúng ta không có cảm giác đó."

 

Ta hỏi hắn cảm giác gì, hắn nói cảm giác thanh mai trúc mã.

 

Ta nói: "Cảm giác phải nuôi dưỡng mới có, ngươi cứ tham gia nhiều hơn vào các công việc lớn nhỏ của Thái Tông Môn chúng ta, tự nhiên sẽ có cảm giác."

 

Vì thế, mỗi sáng sớm, Trầm Hà sẽ đi theo sư phụ đào ruộng, trưa ngồi trong bếp gọt khoai tây, tối thì bực bội quét sân.

 

Sau vài ngày quét dọn, hắn nói: "Ta có cảm giác rồi."

 

Ta rất vui mừng, "Vậy thì sắp xếp đám cưới ngay thôi!"

 

Trầm Hà nói: "Là cảm giác nô lệ, ta muốn chạy trốn."

 

Ta: "......"

 

Trầm Hà thuộc phái nói là làm, nói chạy là chạy, nhưng đáng tiếc thay, hắn chạy được một nửa đã bị chặn lại ở cửa.

 

Vài nam thanh nữ tú ngự kiếm đến Thái Tông Môn, người đứng đầu là một nữ tử mặc váy hồng.

 

Cô ta có đôi mắt sắc, mang một chút chế nhạo, ở eo là một chiếc kiếm bản mệnh gắn một viên hồng bảo thạch chói loá, trông như tiên tử phú quý.

 

"Ta đến từ Thính Phong Các, tên là Doãn Xuy Tuyết, dám hỏi Xuân Đào ở đâu?"

 

Trầm Hà cầm gói đồ lùi lại một bên, bắt đầu hóng hớt.

 

Mẹ cái tên Ma Tôn chỉ sợ thiên hạ không loạn này.

 

Sư phụ đứng lên, đi đến trước mặt cô ta, bình thản nói: "Xuân Đào là đệ tử quan môn của ta, cho hỏi cô nương tìm nó có việc gì?"

 

Doãn Xuy Tuyết nói: "Cái loại không dạy được đệ tử, chuyện này đúng là phải nói với ngươi. Ngươi có biết trấn Tam Cửu là đất của Thính Phong Các không? Đệ tử nhà ngươi chạy đến đó g.i.ế.c thây ma, còn thu tiền của họ, chuyện này thực sự quá không ra gì."

 

Sư phụ cuối cùng cũng biết được ta lấy tiền từ đâu.

 

Ta nhìn xung quanh, trong lòng sợ hãi, thầm nghĩ mình sắp toi đời.

 

Sư phụ là người trung trực, ngày nào cũng dạy ta trảm yêu trừ ma, bảo vệ chính nghĩa, lần này biết ta lấy tiền làm việc, có lẽ sẽ tức giận.

 

Không ngờ hắn lại không tức giận.

 

Mặt hắn tĩnh lặng như hồ nước, vẫn là giọng điệu không thấp không cao, nói: "Mặc dù trấn Tam Cửu là lãnh địa của Thính Phong Các, nhưng vì sao khi yêu ma làm loạn, dân chúng nơi đó không cầu cứu quý tông?"

 

Doãn Xuy Tuyết: "......"

 

Sư phụ đúng là uyển chuyển quá đi, rõ ràng là Thính Phong Các không quan tâm đến lời cầu cứu, vậy ta lấy tiền làm việc thì có vấn đề gì?

 

Hắn đứng đó, dáng người gầy gò, môi hơi mím lại, nhưng có chút tư thế không thể phá vỡ.

 

Ta lệ rơi đầy mặt.

 

Mommy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ma-ton-nay-that-kho-chinh-phuc/c06.html.]

 

Mẹ yêu bao che khuyết điểm của con ơi!

 

Vẻ mặt hớt lẻo của Trầm Hà đã biến mất.

 

Hắn nhìn sư phụ , vẻ mặt phức tạp, ta nhất thời không thể hiểu được.

 

Lát sau, Doãn Xuy Tuyết vung kiếm vào sư phụ, giận dữ nói: "Đúng là vật họp theo loài, đồ đệ không ra gì thì sư phụ cũng chẳng phải thứ gì tốt!”

 

Thân hình gầy yếu bị kiếm cuốn qua, áo rách thêm một vết.

 

Ta rút kiếm chạy đến, một cú cắt đứt thanh kiếm của Doãn Xuy Tuyết, đẩy cô ta lui lại vài bước, trượt chân té ngã xuống đất.

 

Tất cả mọi người: "......"

 

"Cô dám động vào sư phụ của ta một lần nữa thử xem." Ta đen mặt nhìn cô ta.

 

Chưa kịp nói xong lời đe dọa, sư phụ đã nôn ra máu, cả đoàn người Thính Phong Các sợ bị ta ăn vạ, nhanh chóng rời đi.

 

Ta kinh hãi, nhưng sư phụ giơ tay ra, ra hiệu cho ta đừng quá bối rối.

 

"Trước khi gặp ngươi, cơ thể của ta đã yếu ớt rồi, vết thương cũ quá nặng, sống được đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì..."

 

Giọng sư phụ nhàn nhạt, như đang bàn giao hậu sự, "Nếu như ta không còn nữa, ngươi phải tự lo cho bản thân mình, và chăm sóc tốt cho các sư đệ, sư muội của mình, đừng để Thái Tông Môn phải rơi vào nguy cơ sụp đổ, được không? Sư phụ biết ngươi là đứa trẻ tốt, coi như sư phụ xin ngươi đi."

 

Ta đỡ sư phụ ngồi xuống bậc thềm, hắn hít thở nặng nề, hàng run rẩy, nhẹ nhàng nhấc tay, cẩn thận sờ sờ đầu ta.

 

"Trong chớp mắt mà Tiểu Đào đã lớn lên thế này rồi đấy."

 

"Mẹ... không, sư phụ, người nghe con nói, đừng nói mấy lời bi quan xúi quẩy đó, người sẽ không c.h.ế.t đâu, con chắc chắn sẽ thành công vang dội, khi ấy một mình con đắc đạo, Thái Tông Môn cũng cùng con phi thăng!"

 

Sư phụ cười, "Được."

 

Sư phụ móc từ trong n.g.ự.c ra một chiếc túi rách, bên trong là toàn bộ tích luỹ của hắn.

 

"Cầm lấy và mua một chiếc váy mới đi, Tiểu Đào đã lớn thế này rồi mà không có chiếc váy đẹp nào, rõ ràng ngươi xinh đẹp hơn các cô nương khác nhiều, là sư phụ bạc đãi ngươi rồi."

 

Nước mắt ta tuôn rơi, không còn tâm trạng để tâm đến Trầm Hà, thầm nghĩ hắn muốn đi đâu thì đi. Sư phụ mà chết, ta có sống đến năm 20 tuổi cũng không còn ý nghĩa gì.

 

Không nghĩ rằng sư phụ còn gọi cả Trầm Hà, mềm giọng nói, "Tiểu Trầm muốn xuống núi sao?"

 

Trầm Hà: "Ừm."

 

Sư phụ nói: "Nếu ngươi chán ở đây quá, thì xuống núi đi dạo đi. Giường của ngươi vẫn còn đó, muốn ăn cơm thì quay lại lúc nào cũng được, sư phụ sẽ nấu cơm cho ngươi ăn.”

 

Cuối cùng ta cũng hiểu được cảm xúc nơi đáy mắt của Trầm Hà - đó là ngưỡng mộ.

 

Hắn ngưỡng mộ sư phụ che chở cho ta, quan tâm ta, vì suốt đời hắn chẳng có ai quan tâm hắn, bảo vệ hắn.

 

"......Ai nói ta muốn đi." Trầm Hà lầm bầm.

 

Rồi hắn lại cầm gói đồ về phòng như không có gì xảy ra.

 

Đêm đó, hắn đưa hết tài sản cho ta, bảo ta cầm đi mua thuốc cho sư phụ.

 

Ta đoán rằng hắn chẳng có ý định thực sự đi, dẫu sao thì sư phụ ngày nào cũng hỏi hắn muốn ăn món gì, sau đó trên bàn ăn sẽ có món hắn muốn ăn.

 

Ta ra lệnh hắn làm việc, sư phụ vẫn để hắn nghỉ ngơi.

 

Hắn tham lam, nhận được sự quan tâm của sư phụ, cũng muốn nhận được sự bảo vệ của sư phụ.

 

"Hệ thống nói hồi nhỏ không ai lo cho hắn, ăn không đủ no, có lúc còn nhai vỏ cây.

 

"Ký chủ, nam chính thực sự rất dễ chinh phục, bây giờ hắn mất trí nhớ, chúng ta không cần phải đi theo lối ngược luyến tàn tâm đâu, cứ học theo sư phụ ngươi, một câu nói sưởi ấm cả ngày của hắn."

 

Ta đương nhiên biết nên làm gì, giống như dạy hắn cách dùng đũa, Trầm Hà có quá nhiều thiếu sót cần được bù đắp.

 

Nhưng ta không làm được.

 

Hắn tranh giành sư phụ với ta, ta ghét hắn.

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...