Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lưu Luyến Không Rời - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-10-02 22:30:37
Lượt xem: 260

Trên đường về cung từ chùa Nam Sơn, ta nhặt được một người.

Chàng trai áo rách quần manh, toàn thân m.á.u me nhầy nhụa ngã ở ven đường, chỉ có đôi mắt trong trẻo sáng bóng, tựa như lưu ly mỏng manh, trùng hợp đối diện với ta trong khoảnh khắc gió thổi bay màn xe của ta lên qua mái tóc rối bời.

Ta lấy lại bình tĩnh: “Dừng xe, khiêng người ở bên đường kia lên đây.”

Lục Vân Châu đi theo lạnh nhạt nói: “Công chúa hãy nghĩ lại, người này không rõ lai lịch, cả người đầy vết thương thật sự khả nghi, chi bằng cứ xử lý là được.”

“Lục đại nhân.”

Ta giễu cợt một tiếng: “Ngươi làm việc bận rộn, chắc cũng có bệnh hay quên. Nếu như là ba năm trước khi ngươi ngất ở ven đường ta cũng xử lý như vậy thì sao một bước lên mây như hôm nay được?”

Đoạn quá khứ đó quá xấu hổ, là thứ Lục Vân Châu không muốn nhắc đến nhất.

Thế là hắn lạnh mặt, ra lệnh cho Cấm Vệ Quân khiêng người lên.

Có lẽ là chàng trai đã bị thương rất nặng, chỉ động đậy một chút như vậy thôi mà hắn đã nghiêng đầu phun ra một ngụm m.á.u lớn.

Trong xe ngựa tràn ngập mùi m.á.u tranh, ta hơi do dự, đưa tay kéo nhẹ một cái.

Một tiếng xé rách thanh thúy vang lên, ta khờ luôn.

Lọt vào trong tầm mắt là một mảng màu trắng thuần như ngọc, trên đỏ là vết thương màu đỏ đan xen, nhuốm m.á.u nhưng vẫn không che đậy được đường nét cơ thể xinh đẹp.

Quan trọng hơn là, nhìn thẳng xuống dưới từ hông… hắn…

“Nhìn đủ chưa?”

Ta đỏ mặt, quay đầu đi, luống cuống tay chân cởi áo choàng đắp lên người hắn, lại căng da đầu giải thích:

“Ta chỉ muốn xem vết thương trên người ngươi thôi, không ngờ rằng quần áo ngươi mỏng manh như vậy —”

Hắn khép sát áo choàng, yếu ớt nói: “Quần áo nhà nghèo, khiến tiểu thư chê cười rồi.”

“Ngươi đừng lo, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”

Nói được thì làm được, ta đưa hắn về trị thương, sau đó vào cung hồi bẩm, hắn cứ như thế mà trở thành trai lơ đầu tiên trong phủ Công chúa của ta.

Lúc xuất cung, ta đúng lúc gặp Lục Vân Châu ở trên đường.

Hắn ta mặc một bộ triều phục màu chàm, ngọc quan buộc cao, làm nổi bật lên thân thể như ngọc, quả thật rất khôi ngô tuấn tú.

Chỉ là hắn ta cực kỳ chán ghét ta, vừa nhìn thấy ta là lập tức lạnh mặt: “Thân làm Công chúa, không thể làm việc ăn nói tùy tiện được.”

Ta rũ mắt, khép ống tay áo lại cười:

“Làm sao, bản cung thu nhận một tên trai tơ là làm việc ăn nói tùy tiện, vậy Lục đại nhân lấy thế đè người, tự tiện hủy hôn thì tính là gì?”

Vẻ mặt Lục Vân Châu cứng đờ, hồi lâu sau mới nói: “... Ép buộc người khác không phải là hành vi của quân tử.”

Thật ra trước khi được phong làm Công chúa, Lục Vân Châu và ta có hôn ước.

Ba năm trước, trên đường đi thi hắn ta gặp phải giặc núi, hấp hối ngã trong rừng.

Là ta nhặt hắn ta về nhà, dốc lòng chăm sóc, lại bán hai con heo, mười con gà, gom đủ lộ phí mà hắn ta cần rồi cùng hắn ta lên đường.

Xem như là đáp tạ, hắn ta định hôn ước với ta, hứa hẹn nếu như đề tên bảng vàng thì sẽ cưới ta.

Năm đó, Lục Vân Châu đỗ cao làm Thám hoa, sau khi vào triều làm quan thì lại cùng con gái của Tống Thái phó, Tống Minh Chi nảy sinh tình cảm với nhau, thế là hắn ta quay lại tìm ta hủy hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/luu-luyen-khong-roi/phan-1.html.]

Mặc cho hắn ta và Tống Minh Chi vừa đ.ấ.m vừa xoa, ta cứ nắm chặt thiếp canh đính hôn không chịu hủy.

Ngày đó, ở cửa nhà ta, Lục Vân Châu và Tống Minh Chi đứng sóng vai với nhau:

“Kiều Nhất Trản, thiên hạ này sao lại có thứ con gái quấn chặt lấy người khác, mặt dày vô sỉ như cô chứ?”

Tống Minh Chi bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, giống như có lòng tốt.

“Cô Kiều, con gái thì nên rụt rè, cô chưa xuất giá, giữ lại sĩ diện cho mình không tốt sao? Vì sao cứ phải dây dưa với một người không có tình cảm với cô?”

Trong tầm mắt đều là hàng xóm láng giềng chỉ chỉ trỏ trỏ ta.

Ta nắm thiếp canh, trái tim đau đến phát run, vẫn ráng chống đỡ cười nói:

“Được, hủy hôn thì được, ba năm trước đây ta cứu ngươi, lại bán gia sản lấy tiền đưa ngươi vào Tề Đô, số tiền này ngươi phải làm gì để trả đây?”

Có lẽ là vì sỉ nhục ta, vào ngày sinh nhật mười bảy tuổi, Tống Minh Chi đã mời ta đến, nói muốn trả tiền ngay trước mặt mọi người, để ta và Lục Vân Châu hoàn toàn cắt đứt quan hệ.

Ai ngờ, vào tiệc sinh nhật của nàng ta lại có người trong cung tới, liếc mắt đã nhận ra, ta và Tô Quý phi đã qua đời trong cung biến nhiều năm trước có dáng vẻ không khác nhau chút nào.

Ta cứ như vậy mà nhảy lên làm Công chúa mới thăng cấp của bản triều.

*

Xui xẻo khi gặp Lục Vân Châu, trên đường về phủ Công chúa, ta vẫn tức giận chưa nguôi.

Thị nữ Tiểu Đào đến bẩm báo, nói chàng trai ta nhặt đã tỉnh, với lại hắn cũng biết tin bây giờ hắn đã là trai lơ của ta.

Ta thừa nhận, ta có chột dạ trong thoáng chốc: “... Hắn có phản ứng gì?”

“Hắn nói muốn gặp Công chúa ạ.”

Trong phòng có mùi thuốc nhàn nhạt tràn ngập, màn lụa mỏng được vén lên, hắn đang nằm trên giường, tóc đen tản ra, khuôn mặt vì mất màu m.á.u mà hơi tái nhợt nhưng vẫn không che đậy được dung mạo đẹp đẽ.

Ta ho một tiếng: “Ngươi tên là gì?”

Giọng nói của hắn hơi khàn: “Lâm Quân.”

Nguyệt

Theo lời Lâm Quân nói, sau khi cha mẹ của hắn c.h.ế.t sớm thì đã bị anh trai bán vào quán Nam Phong, bị đánh đập vài bận, không dễ gì mới chạy trốn ra ngoài được, lại vì thương thế quá nặng mà ngã ở ven đường.

“Công chúa đã cứu ta, ơn cứu mạng không thể nào báo đáp, cũng chỉ có thể lấy thân báo đáp.”

Lâm Quân ráng chống đỡ ngồi dậy, đôi mắt đó có ánh sáng thoáng qua mà nhìn về phía ta: “Hạ thần sẽ nhanh chóng dưỡng lành vết thương để có thể sớm ngày hầu hạ Công chúa.”

Nói xong, hắn còn kéo chăn xuống, để lộ ra một mảng lồng ngực, tựa như đang dùng sắc đẹp quyến rũ ta.

… Hắn cũng thích ứng với thiết lập nhân vật nhanh lắm.

Nhưng thật ra ta vẫn không thể thích ứng được, thăm hỏi hai câu một cách khô khan rồi chạy trối chết.

Đêm hôm ấy ta nằm mơ, toàn bộ đều là hình ảnh ta nhìn thấy sau khi kéo rách quần áo của hắn.

Thật ra sau khi trở thành Công chúa, ta từng nghĩ tới hay là cứ lấy thế đè người, cưỡng ép Lục Vân Châu thực hiện hôn ước.

Nhưng nghĩ tới ánh mắt tràn đầy chán ghét của hắn, cuối cùng ta cũng cảm thấy vô nghĩa.

Hôn sự của ta cứ như vậy mà bị trì hoãn.

 

Loading...