Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lương Sử: Việt A Man - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-14 08:06:44
Lượt xem: 1,249

Khẩu phần ăn hàng ngày của tiểu thư cũng ngày càng ít. Nàng là chủ tướng, là đế nữ, thân phận cao quý, vốn không cần chịu đói. Nhưng nàng nói, đều là con người, đều phải ở biên cương chiến đấu với người Nhu Nhiên, không ai cao quý hơn ai, khẩu phần ăn hàng ngày phải bằng với binh lính.

Dĩ nhiên binh lính ăn gì nàng ăn nấy, binh lính chịu đói, nàng cũng chịu đói.

Trà đã hết từ lâu, tiểu thư ngày ngày uống nước trắng, đêm khuya xử lý công việc, chân mày nhíu chặt.

Ta càng thêm lo lắng, suốt ngày nghĩ cách. Nhưng ta có thể làm cho tiểu thư một mình no đủ, không thể làm cho cả quân lính no đủ, bao nhiêu người như vậy, tiểu thư lấy lương thực từ đâu để nuôi?

Tại sao lương thảo vẫn chưa đến?

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Khi ta đang cầu thần khấn Phật, thì bị một sợi dây trói lại, đưa đến trướng của Hứa Tướng quân.

Hứa Tướng quân có liên hệ với Mạnh gia. Khi bệ hạ còn là tướng quân triều trước, chiến đấu ở biên cương, Hứa tướng quân là thuộc hạ của ông, khi còn ở hầu phủ, ta tình cờ nghe Hầu gia nói đùa với tiểu thư rằng “hắn rất được lòng ta”, sau đó ở biên cương, hắn lại có tiếng xấu khiến trẻ con ban đêm khóc thét. Ta chỉ là tì nữ của tiểu thư, còn hắn là tướng quân trấn giữ một phương, tại sao lại bắt ta?

Hứa Tướng quân đang xem một bản đồ, rất lâu sau mới lệnh người cởi trói cho ta, tự tay đỡ ta, nói: “A Man cô nương, thật có lỗi!”

Hắn rất khách khí, nhưng cũng chỉ là giả vờ, nếu không tại sao lại bắt ta đến đây.

Hứa Tướng quân không vòng vo, lấy ra một bình sứ, nói với ta: “A Man cô nương, phiền cô bỏ thuốc này vào đồ ăn của điện hạ, tối mai, ta sẽ lệnh người đưa điện hạ đi!”

Ta lập tức từ chối: “Tướng quân làm vậy không ổn, xin thứ lỗi nô tì không dám hành động.”

Hứa tướng quân nói: “Cô nương không cần vội từ chối, cô nương là trung bộc, nên nghe ta giải thích kỹ càng.”

"Hiện nay lương thảo đã cạn, Yên Sơn Quan rơi vào tay địch chỉ là chuyện sớm muộn, ta là tướng quân trấn thủ Yên Sơn Quan, tất nhiên phải cùng tồn vong với nó, nhưng điện hạ là kỳ tài đương thời, không cần cùng ta chôn xương tại đây."

Hắn lộ ra nụ cười lạnh lùng: "A Man cô nương, nếu đã là trung bộc, nên vì điện hạ mà làm việc này."

Ta không bị ám chỉ trong lời nói của Hứa tướng quân làm cho bối rối, mà hỏi: "Nếu vậy, tại sao tướng quân lại muốn bảo toàn điện hạ, chứ không phải là bản thân?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/luong-su-viet-a-man/chuong-17.html.]

Hắn im lặng một lúc lâu, thở dài: "Cô nương, ta không còn lựa chọn nào khác!"

"Điện hạ là trưởng nữ của bệ hạ, được yêu quý vô cùng, ai dám giữ lại lương thảo của nàng?"

Tay ta đột nhiên run rẩy không kiểm soát được.

Hứa tướng quân nói: "Khi bệ hạ còn là hầu gia, ta đã dốc lòng phụng sự, chỉ mong được coi trọng. Nay ta trấn giữ một cửa ải trọng yếu như thế này, người được phái đến giúp ta lại là ái nữ của ngài, dẫu vậy, lương thảo vẫn bị giữ lại. A Man, cô thử đoán xem, người đứng sau chỉ huy, rốt cuộc là ai?"

Thấy ta im lặng, Hứa tướng quân hạ giọng nói: "Điện hạ A Ngọc không phải là người chịu khuất phục lâu dài, nay biên cương gặp khó khăn, nếu không phải bệ hạ hoặc thái tử chỉ thị, họ cũng nhất định biết và làm ngơ. Dù ta may mắn sống sót, sau này cũng sẽ bị nghi ngờ, khó mà có kết cục tốt. Nhưng A Ngọc thì khác, nếu nàng có thể sống sót, chắc chắn sẽ cùng thân phụ và huynh trưởng tranh giành quyền lực, ta cược rằng nàng sẽ thắng. Nay ta ch/3t không đáng tiếc, chỉ mong nàng nhớ ơn cứu mạng hôm nay của ta, bảo toàn gia đình ta, rửa sạch nỗi nhục của Nhu Nhiên."

Ta cúi đầu bái hắn một lạy, không phải vì tiểu thư, mà vì vị tướng trấn thủ Yên Sơn Quan này.

Hắn hỏi: "Cô nương có thể giúp ta không?"

Ta nói: "Không thể!"

Thấy hắn lộ vẻ ngạc nhiên, ta nói: "Ta là trung bộc, không thể vượt quyền. Việc tướng quân giao phó là hành động phản bội, ta không thể làm."

Hứa tướng quân hỏi: "Chẳng lẽ cô nương không sợ điện hạ ch/3t tại đây?"

Ta hỏi: "Nếu điện hạ bỏ thành mà chạy, có thực sự có thể thoát khỏi tai họa?"

Hứa tướng quân nói: "Trên điện kim có thân phụ và huynh trưởng nàng!"

Ta hỏi: "Tại sao quân lương vẫn chưa đến?"

Hứa tướng quân im lặng.

Ta nói: "Điện hạ bỏ thành mà đi, đúng như dự liệu của tướng quân, thực sự đăng lên ngôi vị cao nhất, rửa nhục lập công, xin hỏi ngày sau sử sách, công tội của điện hạ sẽ được đánh giá thế nào?"

Loading...