Chạm để tắt
Chạm để tắt

Lương Sử: Việt A Man - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-07-13 23:18:21
Lượt xem: 1,395

Ta quỳ ngồi trên đất, lòng đầy lạnh lẽo.

Tiểu thư đối xử với ta và tất cả nô tì đều ôn hòa, nhưng vừa rồi, nàng đã đá đầu một người ra sân.

Ba năm trước, nàng đã tự tay ra lệnh đánh ch/3t thiếp của phụ thân mình.

Ta luôn cho rằng lời đồn về việc tiểu thư gi/3t người là thêu dệt, nhưng không ngờ đó là sự thật.

Phu nhân thở dài: “Khi đó nàng mới bao nhiêu tuổi, đã có thể nói những lời như vậy. Quản gia già kể rằng, hôm đó trời mưa, nàng che ô, mắt nhìn chằm chằm khi Bạch di nương từ một mỹ nhân như hoa như ngọc bị đánh thành bùn nhão, nhưng sắc mặt không thay đổi. Vài tháng sau, quản gia già gặp A Ngọc vẫn run rẩy, nàng chỉ cần nhấc mí mắt, mọi người liền sợ hãi quỳ xuống. Nếu không như vậy, một cô gái không có thân mẫu dạy dỗ, chưa từng học quản gia, sao có thể giữ yên gia trạch?”

Ta nghĩ, phu nhân cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, nếu không sao lại nói những lời này với ta.

Phu nhân dường như cũng nhận ra điều đó, chỉ cúi đầu uống trà.

Ta lau khô nước mắt, nói với phu nhân: “Nô tì xin phép về trước, trời lạnh, nô tì sẽ chuẩn bị trà nóng cho tiểu thư!”

Phu nhân gật đầu.

Sau ngày hôm đó, phủ Bác Viễn Hầu giương cao lá cờ "Thanh quân trắc", tiểu thư mặc quân trang, cùng Đại công tử, đều là người dưới trướng của Hầu gia.

Ta rất muốn hỏi tiểu thư rằng liệu việc này có đáng không.

Sau khi vào phủ, ta từng có nhiều cơ hội ra ngoài dạo chơi, ta tích góp được chút bạc, cũng dám đến gánh xiếc xem tạp kỹ nghe kể chuyện. Người kể chuyện thường kể về những trung thần danh sĩ vì triều đình mà xả thân, họ phụng sự những vị quân chủ có khi vô năng hôn ám, nhưng vì một chữ “trung” trong sử sách mà không tiếc sinh mạng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/luong-su-viet-a-man/chuong-13.html.]

Triều đình Đại Dận lệnh tiểu thư hòa thân, làm tổn thương lòng trung thần lương tướng, nhưng tiểu thư lại khuyên Hầu gia giương cờ phản loạn, chẳng phải làm hoen ố danh tiếng trăm năm của Mạnh gia sao?

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nhưng ta cuối cùng không nói ra lời, ta là nô tì, nàng là chủ nhân, nàng lâm vào nguy nan, ta sẽ dùng mạng sống để cứu nàng, nàng nếu ch/3t đi, ta sẽ theo nàng mà đi.

Tiểu thư không trung thành với triều đình, nhưng ta phải trung thành với nàng.

Tiểu thư là nữ tử, trên chiến trường gươm đao không có mắt, khó tránh khỏi bị thương, ta liền theo quân, lúc cần thiết sẽ bôi thuốc băng bó cho nàng. Nhưng tiểu thư sinh ra đã dũng mãnh, không nhiều lần cần ta trị thương, lúc rảnh rỗi, ta đi lại khắp nơi, hoặc giúp đỡ nấu ăn, hoặc phân loại thuốc, giúp vá quần áo.

Không phải lúc nào cũng đánh trận, tiểu thư thường xuyên dừng lại nghỉ ngơi, đón tiếp quan lại do Hầu gia phái đến, qua lại thăm hỏi với các gia đình quyền quý, xem xét cuộc sống của dân chúng địa phương, hoặc làm việc suốt đêm ở nha môn.

Tiểu thư không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.

Nàng tài năng xuất chúng, nhưng tuổi còn nhỏ. Trên chiến trường, nàng oai phong lẫm liệt, nhưng trong nha môn đối mặt với nhiều công việc vụn vặt, nàng lại có phần lực bất tòng tâm. Những quan lại già dặn, may mắn không bị thanh trừng, lại dám giở trò với tiểu thư, trong lúc rảnh rỗi còn nhiều lời giễu cợt.

Ta tức giận đến run rẩy, nhưng không dám lên tiếng tranh cãi, chỉ có thể âm thầm khó chịu trở về, phải cắn răng để tiểu thư không nhận ra, nhưng không kìm được mà thầm nguyền rủa bọn họ, mong họ sớm bị tiểu thư bắt quả tang lỗi lớn và tống vào ngục.

Nhưng ta học không nổi vẻ bề ngoài của tiểu thư, ta luôn nghĩ rằng trong lòng tiểu thư cũng ghét họ, nhưng bên ngoài, nàng vẫn khiêm tốn, ôn hòa, dù bị gây khó dễ cũng phải nở nụ cười vừa phải, chờ đợi đối phương gây khó dễ xong, rồi mới hỏi cách giải quyết vấn đề.

Có lẽ thấy ta tâm trạng không tốt, tiểu thư đặt sách xuống hỏi ta dạo này thế nào, ta vốn không nên bộc lộ cảm xúc của mình, tiểu thư hiện giờ rất bận, tâm tư của ta chỉ làm rối nàng, nhưng khi nhìn vào mắt tiểu thư, ta không biết tại sao lại nói hết những lời trong lòng.

Tiểu thư bật cười, bảo ta thắp sáng đèn, nói: “Họ gây khó dễ cho ta, một là ta là nghịch thần phản tặc, họ dù đầu hàng ta, nhưng phục tùng kẻ phản tặc, không hề thoải mái. Hai là ta tuổi nhỏ, thân ở vị trí cao, khó làm họ tin phục. Ba là ta là nữ tử, vị cao quyền trọng, càng là chuyện nghịch đạo. Do đó, họ bất mãn trong lòng, gây khó dễ cho ta, cũng là lẽ thường tình.”

Ta nói: “Nhưng ta thay tiểu thư cảm thấy ấm ức!”

Loading...