Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lương Sử: Mạnh Phan - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-21 13:25:40
Lượt xem: 523

Cậu lo lắng rằng kẻ buôn người đã đuổi theo, Mạnh Ngọc rơi vào tay chúng chắc chắn sẽ c.h.ế.t hoặc tàn tật, nhưng lại sợ phát ra tiếng, liền nín thở đi tìm. Tìm mãi, cậu thấy ở chỗ khuất, Mạnh Ngọc nằm dưới đất, bên cạnh một người đàn ông, mặt mày hốc hác, vừa khóc vừa đun nước.

Mạnh Phan chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.

Nhưng cậu tuyệt đối không tin người đó có lòng tốt muốn cứu tỷ tỷ của cậu.

Dọc đường, Mạnh Phan luôn thấy những người đàn ông hoặc phụ nữ vừa khóc vừa trao đổi gói đồ với người bên cạnh, người đổi đồ với họ cũng khóc, trong gói đồ đó nhất định là đứa trẻ, đầu to thân nhỏ, ngậm ngón tay kêu đói.

Cậu hỏi tỷ tỷ, họ đang làm gì? Tỷ tỷ nói, họ đang trao đổi con.

Bởi vì không nỡ ăn con mình, liền đổi con để ăn, nay cũng đến lượt họ sao?

Mạnh Ngọc tỉnh lại, nhưng nàng không có sức, cố gắng mãi vẫn không đứng dậy được.

Mạnh Phan cầm một hòn đá, lòng bàn tay đầy mồ hôi, cậu đứng lên.

Cậu phải làm như Mạnh Ngọc, đập tay chân người đàn ông đó, cứu tỷ tỷ của mình.

Nhưng cảnh tượng ác mộng lại ám ảnh cậu, quỷ dữ lại khóc thét, ngọn lửa nhảy múa, biến thành màu đỏ máu, lại có ánh sáng xanh, dưới chân là bùn lầy, người đàn ông liếc nhìn, hòn đá trong tay cậu rơi xuống đất.

Đầu Mạnh Phan đau muốn nổ tung, mắt nhìn Mạnh Ngọc tràn đầy tuyệt vọng.

Người đàn ông không đến bắt Mạnh Phan, giọng run rẩy khóc: “Nhóc con, ta ăn ngươi, sẽ không ăn đệ đệ của ngươi, ta sẽ nuôi nó lớn.”

Lời hứa này ai cũng không tin, hắn ăn Mạnh Ngọc rồi cũng sẽ c.h.ế.t đói, triều đình sẽ không cho hắn con đường sống, Bác Viễn hầu biết chuyện cũng sẽ không tha cho hắn.

Mạnh Phan sụp đổ.

Nhưng Mạnh Ngọc cuối cùng không bị ăn.

Người đàn ông run rẩy đứng dậy, run rẩy bế Mạnh Ngọc lên, nhưng hắn ngã xuống, lần này ngã xuống rồi không bao giờ đứng dậy nữa.

Sau mưa, không khí ẩm ướt, nắng vàng rực rỡ, trong rừng có tiếng chim hót.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Mạnh Ngọc nằm ở đó ba ngày.

Người kia có một nồi nước, Mạnh Phan bỏ tất cả những thứ mình tìm được vào nấu, nấu thành một nồi canh loãng. Họ không có bát, Mạnh Phan dùng tay làm bát canh đút cho Mạnh Ngọc.

Canh rất khó uống, không có muối, rau dại đắng, cá tanh.

Mạnh Ngọc sốt ba ngày.

Nàng nói với Mạnh Phan: “Ta không trách đệ không cứu ta, nhưng nếu ta chết, Phan nhi, đệ cũng đừng sống nữa!”

Ngày thứ ba, nàng bò dậy, rút một thanh củi cháy, ngắm nghía hồi lâu, bảo Mạnh Phan đứng lên, rồi ấn than đỏ vào bên trong cánh tay cậu.

Sau đó, nàng tự mình để lại dấu vết tương tự.

Nàng nói với Mạnh Phan: “Sau này, chúng ta có thể gặp chuyện như thế này nữa, có thể sẽ phải chia ly, nhưng chúng ta nhất định phải đến Việt Châu, tìm phụ thân và đại huynh. Phan nhi, ta và đệ là song sinh, nhưng diện mạo không giống nhau, sau này nếu chia ly, hãy dựa vào dấu vết này mà nhận nhau, việc này trời biết đất biết đệ biết ta biết, không nên có người thứ ba biết, tránh để kẻ gian gây loạn gia đình ta.”

Mạnh Phan chịu đựng cơn đau, nói với Mạnh Ngọc: “Phan nhi hiểu rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/luong-su-manh-phan/chuong-6.html.]

Mạnh Ngọc nhìn cậu một cái, nói: “Ta đi tìm ít thức ăn.”

Mạnh Phan nén nước mắt, nói: “Được!”

Tỷ tỷ ruột của cậu, cuối cùng đã vì cậu mà lạnh lòng.

Người tỷ tỷ ngàn khó vạn khó cũng không bỏ cậu, sau khi bị cậu làm tổn thương lòng, đã từ bỏ cậu.

Mạnh Phan nhìn vào tay mình, vì dùng tay làm bát canh cho tỷ tỷ uống, đã bị bỏng rộp, cậu nén không muốn kêu đau, nhưng lúc này đau đến mức chảy nước mắt.

Cậu khóc hồi lâu, cuối cùng bò dậy.

Tỷ tỷ đã nói, cậu là công tử hầu phủ, dù phải bò, cũng phải bò đến Việt Châu.

Cậu không trách tỷ tỷ bỏ cậu, nhưng cậu muốn về nhà.

Cậu có thể c.h.ế.t trên đường, nhưng cuối cùng cậu nhất định phải về nhà.

Khi xuống núi, cậu nhìn thấy một cô gái ngồi trên tảng đá phía trước.

Cậu khựng lại.

Mạnh Ngọc nhìn cậu hồi lâu, nói: “Đi thôi!”

Những ngày sau đó, Mạnh Phan không nhớ rõ lắm.

Cậu không hiểu tại sao Mạnh Ngọc không bỏ rơi cậu, dù rằng sau khi nói những lời đó với cậu, Mạnh Ngọc thực sự đã tự mình rời đi.

Nhưng cuối cùng, cậu không phải ở một mình.

Mỗi đêm, ác quỷ vẫn bò ra từ lửa, Mạnh Phan sợ ngủ một mình, nhưng Mạnh Ngọc đêm nào cũng nhìn vào đống lửa, luôn cầm một cành cây luyện chữ, rất ít nói chuyện với cậu.

Mạnh Ngọc thỉnh thoảng cũng dạy cậu đọc sách, nhưng phần lớn thời gian là tự mình học thuộc, hoặc cầm cành cây vẽ những hình vẽ mà Mạnh Phan không hiểu trên đất.

Thỉnh thoảng họ phải leo núi vượt đèo, có lần Mạnh Ngọc còn dẫn Mạnh Phan đứng trên cao nhìn thấy một trận chiến giữa hai quân đội.

Một bên là sơn tặc, một bên là quân đội.

Tặc là một đám người đói xanh mặt, binh là những kẻ già yếu bệnh tật không đủ ăn mặc.

Hai bên đánh nhau kịch liệt không phân thắng bại.

Mạnh Phan rúc vào lòng tỷ tỷ không dám nhìn, Mạnh Ngọc thở dài: “Triều đình Đại Dận, thật sự là vô phương cứu chữa rồi!”

Đêm đó, Mạnh Phan hỏi Mạnh Ngọc: “Tỷ tỷ sau này muốn làm gì?”

Mạnh Ngọc dừng tay viết, nói: “Việc ta muốn làm, không thể nói cho đệ.”

Mạnh Phan hỏi: “Tỷ tỷ, sau này tỷ sẽ c.h.ế.t sao?”

Mạnh Ngọc đáp: “Làm người ai mà không chết!”

Loading...