Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LƯ MỘC LAN - Ngoại truyện về Hoắc Đình (1)

Cập nhật lúc: 2024-09-30 12:57:13
Lượt xem: 5,472

Ta đã từng ghen tỵ với Hoắc Trì.

 

Khi cô bé tên Lư Mộc Lan kia không màng tất cả, quỳ sụp dưới chân ta, dâng canh quỳ trước mặt ta cầu xin báo thù cho huynh trưởng của hắn.

 

Ta ghen tỵ vì hắn còn nhỏ tuổi, chẳng tốn chút công sức mà đã có một người nguyện vì hắn xả thân, buông bỏ cả lòng tự tôn.

 

Lư Mộc Lan trông có vẻ nhút nhát, nhưng đằng sau đôi mắt tròn ấy không giống như thực sự sợ hãi.

 

Có một loại dũng khí cô độc khó hiểu.

 

Khi bằng tuổi nàng, ta cũng đã từng bước đường cùng, cha mẹ đều mất, gia sản bị cướp đoạt.

 

Nhưng ta là nam tử, có thể đổi lòng trung thành tuyệt đối không sợ c.h.ế.t để lấy sự bảo hộ của quyền lực.

 

Nhưng nữ nhân thì khác.

 

Ta tỏ vẻ hung dữ mắng nàng, là để nàng biết không nên dùng thủ đoạn lấy lòng để đổi chác với bất kỳ nam nhân nào.

 

Sau lần đó, ta không gặp lại nàng trong nhiều năm.

 

Nhưng nghe nói nàng ở Phương Tạ Viên rất mực tuân thủ lễ nghi, chăm sóc Hoắc Trì chu đáo từng ngày, còn trông chừng hắn học hành.

 

Nàng còn cứu sống cây trà sắp chết, ngày ngày dốc lòng chăm bón.

 

Nghe nói nàng thích đọc sách và viết chữ.

 

Thường cùng Hoắc Trì, một người đứng trong thư phòng, một người đứng ngoài cửa sổ, đối đáp qua lại, không ai nhường ai.

 

Người báo lại kể chi tiết nội dung hai người cãi nhau, ta cảm thấy nhàm chán, quả là lũ trẻ chưa trưởng thành.

 

Thế nên ta ra lệnh không cần giám sát nữa.

 

Ngày Hoắc Trì thi đỗ cử nhân, hắn đưa Lư Mộc Lan đến trước mặt ta, mặt đỏ bừng, cứng cổ yêu cầu ta làm chủ.

 

Hắn nói muốn cưới Lư Mộc Lan.

 

Ta đã lâu lắm rồi chưa tức giận đến vậy.

 

Ta đặt kỳ vọng lớn lao vào Hoắc Trì, vậy mà hắn lại mặt dày nói muốn cưới vợ.

 

Một đứa trẻ mười bốn tuổi, còn chưa trưởng thành, làm sao hiểu được tình yêu là gì.

 

Ta đá Hoắc Trì đến từ đường quỳ, Lư Mộc Lan gan dạ đến gặp ta nói chuyện.

 

Khuôn mặt trắng ngần như trăng rằm của nàng toát ra vẻ ngoan ngoãn và dịu dàng, nhưng ta nhìn thế nào cũng không thấy đó là Lư Mộc Lan thật sự.

 

Nàng biết rõ nỗi tuyệt vọng khi nhà tan cửa nát, cũng biết cảm giác sống nhờ vào người khác là thế nào, nên nàng biết ẩn nhẫn, biết lùi bước.

 

Theo một nghĩa nào đó, ta và nàng là cùng một loại người.

 

Sự ngoan ngoãn của Lư Mộc Lan chỉ là bề ngoài, thực ra nàng rất có chủ kiến.

 

Khi ta đề nghị đưa Hoắc Trì đến Lang Hiên, ta nhìn thấy trong ánh mắt của Lư Mộc Lan có một tia vui mừng.

 

Theo ta quan sát, Hoắc Trì là người nàng quan tâm nhất trên thế gian này, nên nàng có thể làm mọi điều vì hắn.

 

Thậm chí có thể từ bỏ nội tâm chân thật của mình.

 

Nếu Hoắc Trì muốn cưới nàng, nàng sẽ lập tức đồng ý.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Nếu Hoắc Trì không cưới, nàng sẽ ngay lập tức rời đi, không vướng bận.

 

Ta thường tự hỏi, điều gì đã cho Lư Mộc Lan một nguồn sức mạnh nội tại lớn đến vậy? Điều gì khiến nàng có thể can đảm đến thế, không chút sợ hãi mà tiến thẳng đến mục tiêu của mình?

 

Đây thực sự là một chuyện rất thú vị.

 

Khi nàng mượn danh ta để tiếp cận thê tử của Chu Phượng Sơ, ta vẫn giữ tư thế của một người ngoài cuộc quan sát.

 

Chu Phượng Sơ và thê tử của Bành Diệu Tổ đều xuất thân từ nhà họ Tần, hai người là tỷ muội ruột. Ta từng suy đoán liệu Lư Mộc Lan có phải đang hướng đến Bành Diệu Tổ hay không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lu-moc-lan/ngoai-truyen-ve-hoac-dinh-1.html.]

 

Nhưng ta lại thấy cách giải thích đó có chút miễn cưỡng, một nữ nhân làm sao có thể có âm mưu sâu xa như vậy?

 

Sau đó ta bận rộn với công việc triều đình, lơ là không chú ý đến chuyện này.

 

Đến khi ta nhận ra sự việc không ổn, cái c.h.ế.t của Bành Diệu Tổ đã gây chấn động cả triều đình.

 

Ta vội trở về Hoắc phủ, nghe nói nàng bỗng dưng đổ bệnh.

 

Hạ cô cô nói đó là bệnh phong hàn, đã cho uống thuốc nhiều ngày nhưng vẫn không thấy thuyên giảm.

 

Ta đứng bên giường bệnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt yếu ớt và đau khổ của nàng trong một lúc. Dường như nàng có cảm giác, bất ngờ mở mắt và nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của ta.

 

Nàng nói: "Cha, cha đến đón con rồi sao? Mẹ con đâu?"

 

Có lẽ nàng biết mình đang cận kề cái chết, nhầm ta với người thân đã khuất.

 

Ta nhìn vào tờ giấy thấm đẫm mồ hôi trong tay, trên đó ghi chép mười mấy vị thuốc, tất cả đều là những loại thuốc giải độc phong hàn.

 

Sau khi tra xét kỹ lưỡng, mọi thứ đã sáng tỏ.

 

Lúc đó, tay ta đã đặt trên cổ nàng, chỉ cần mạnh tay một chút là có thể đoạt lấy mạng sống của nàng.

 

Nhưng nàng chẳng những không sợ, mà còn có vẻ mãn nguyện như thể mọi nguyện ước đã thành, đại thù đã được báo.

 

Kẻ sát nhân khi đối diện với con mồi không biết sợ hãi, sẽ cảm thấy thật vô vị.

 

Từ khoảnh khắc ta quyết định buông tay, ta biết mình phải chịu trách nhiệm cho mọi rắc rối mà nàng gây ra.

 

Phủ Quốc Công và nhà họ Bành dâng tấu buộc tội ta, ta cũng dâng tấu buộc tội lại họ.

 

Trong những ngày đó, bàn của hoàng đế chất đầy những tấu chương chỉ trích qua lại giữa ta và họ.

 

Chu Phượng Sơ buộc tội ta sai một nữ nhân dùng hương bí mật hại hắn và Bành Diệu Tổ, ta đứng trước mặt hoàng thượng, không chút nao núng, bình tĩnh nói dối: "Đúng là hương của người trong phủ thần làm ra, vốn để thêm thú vị chốn khuê phòng, là để lấy lòng thần, chứ không phải nàng ép đưa cho Chu đại nhân, mà chính phu nhân của Chu đại nhân tự xin."

 

"Thần và ngài đều vẫn đứng đây, chỉ có Bành Ngự Sử đột tử, e rằng là vì phóng túng quá độ, sức khỏe không trụ nổi nữa chăng? Chuyện như thế thật đáng xấu hổ, lại còn mang ra trước mặt hoàng thượng để nói?"

 

Hoàng thượng kinh ngạc: "Loại hương gì mà kỳ diệu đến thế? Hoắc Đình, ngươi cũng dùng rồi à?"

 

Ta đáp: "Đã dùng, giữa nam nữ quả thực có thể tăng thêm hứng thú, thần dám lấy tính mạng bảo đảm, tuyệt đối không có hại."

 

Hoàng thượng cũng thấy nực cười, tiện thể trách mắng Chu Vân Sơ mang chuyện không đáng nói ra trước mặt, làm mất thể diện của quan triều đình.

 

Chuyện này tạm thời được dẹp yên.

 

Nghe nói từ đó Lư Mộc Lan đã an phận một thời gian dài, ta cũng thấy an lòng.

 

Khi dạy dỗ Hoắc Trì, ta tự cho rằng mình đã làm tròn vai trò vừa là huynh vừa là cha.

 

Lư Mộc Lan kém ta chín tuổi, lại có mối duyên phận sâu đậm với nhà họ Hoắc, nên ta đương nhiên cho rằng mình phải chăm sóc tốt cho nàng.

 

Nàng có sai, ta dạy.

 

Nàng gây họa, ta dọn dẹp.

 

Cho đến khi mũi tên cắm thẳng vào n.g.ự.c nàng trước mắt ta, ta mới nhận ra mình lo lắng đến nhường nào.

 

Nhìn thấy Hoắc Trì hỗn đản kia, ta hận không thể lột da hắn.

 

Hắn quả thực thích Lư Mộc Lan, nếu không sao khi ta mắng hắn, hắn lại đột nhiên nổi điên phản bác, hỏi ta có phải đã sớm có ý đồ với nàng không?

 

Vì thế, ta ra tay với hắn nặng hơn một chút.

 

Ngồi bên giường của Lư Mộc Lan, ta không khỏi bồn chồn, nghĩ rằng nếu nàng tỉnh lại mà biết ta đánh đuổi Hoắc Trì, liệu có tính sổ với ta không?

 

Nàng đang bệnh, nếu vì chuyện này mà nổi giận với ta, ta nên khuyên nhủ thế nào?

 

 

Loading...