Lọ Nước Hoa Hấp Dẫn - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-03 21:04:30
Lượt xem: 1,128

“Cậu đồng ý ngủ với tôi thì còn được, dù sao thì khuôn mặt với cơ thể này của cậu cũng tạm chấp nhận chứ không tệ, sao hả? Như vậy đủ để mãn nguyện tâm ý của cậu rồi đúng không?”

Tôi nhìn thẳng vào mặt của Lý Chiêu, giờ phút này tôi lập tức xác nhận, thằng ất ơ này, ch.ết đi càng tốt nhỉ?

Thế là tôi cũng không nói gì thêm, quay đầu rời khỏi chẳng buồn quay lại.

Lý Chiêu vẫn gọi tên tôi ở phía sau.

“Này, Lục Nhân, cậu chạy gì chứ! Tôi chấp nhận ngủ với cậu là nể mặt cậu lắm rồi đấy! Sao cậu còn không biết mãn nguyện chứ hả?!”

Bước chân tôi dừng lại.

Ngẩng đầu lên thì thấy một luồng gió lạnh thấu xương đang ập đến, khiến mi mắt tôi phải híp lại.

Ừm! Quỷ đến rồi.

Lý Chiêu, cậu ch.ết được rồi đấy!

Quả nhiên, Lý Chiêu đã ch.ết.

Đột nhiên đột quỵ ngay trong lớp học.

Theo thông báo của nhà trường thì nguyên nhân chính là do bệnh tim bộc phát, nhưng tôi biết, hắn là bị lệ quỷ dọa cho đứng tim đấy.

Học sinh cứ liên tiếp xảy ra chuyện, khiến cho nhà trường lẫn sinh viên cũng nhận thức được sự kỳ lạ này.

Rất nhiều người xin nghỉ để về nhà.

Còn tôi thì vẫn tiếp tục chảy thây trong trường.

Đồng thời tôi cũng thắc mắc, không biết ai sẽ trở thành người thế thân thứ ba cho Lý Hiểu Thanh nhỉ?

Và sự nghi hoặc của tôi rất nhanh đã được giải đáp.

Tối ngày hôm sau, tôi vừa về tới ký túc xá tắm thay đồ ngủ thì cảm thấy có gì đó sai sai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lo-nuoc-hoa-hap-dan/chuong-12.html.]

Tôi cầm bộ đồ ngủ lên, phát hiện được phía sau bộ đồ có một đường chỉ mới may vào.

Cắt đường chỉ ra, bên trong lại có thêm một người giấy nhỏ.

Tôi: “......”

Cùng lúc đó bên tai tôi liền vang lên tiếng cười sảng khoái.

Là Mộ Khuyết!

Hắn đang cười chảy cả nước mắt rồi chỉ ngón tay vào mũi tôi nói:

“Cười ch.ết ta rồi, Nhân Nhân à, người vậy mà lại trở thành thế thân thứ ba của ả ta kìa! Há há há...”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Tôi thầm nghĩ: “Ôi là trời.”

Sắc mặt tôi cạn lời nhìn sang hắn.

“Này, Mộ Khuyết, đây là ký túc xá của nữ, anh có thể tém tém lại một chút không?”

Khó khăn lắm hắn mới nhịn được cười, xong nhìn tôi đáp: “Thế bây giờ ngươi tính làm gì?”

Tôi cầm người giấy lên đốt nó đi.

“Tính toán gì tầm này.” Tôi nhếch mép, “Đợi xem kịch thôi chứ sao nữa.”

Đến nửa đêm, đột nhiên có một luồng gió ập vào phòng ký túc xá của chúng tôi.

Tôi vẫn ngồi đó thản nhiên bấm điện thoại, trong tia sáng le lói có thể nhìn rõ sự phấn khích trên khuôn mặt của Lý Hiểu Thanh.

Rất hiển nhiên, cậu ta vẫn chưa biết tôi đã âm thầm đốt mất người giấy đó rồi.

Cậu ta cứ tưởng, tôi đây là sắp ch.ết tới nơi rồi ấy.

Chỉ tiếc là, cậu ta đâu có ngờ, người sắp ngỏm lại là bản thân mình.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...