Lọ Nước Hoa Hấp Dẫn - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-06 10:14:09
Lượt xem: 1,100

Ngày hôm sau, Lý Hiểu Thanh quay về lớp học.

Bề ngoài thì bày ra bộ dạng khóc thút thít sưng tấy cả đôi mắt, giống như rất đau lòng vì bạn thân của mình mới qua đời vậy.

Nhưng tôi lại nhìn thấy rất rõ ràng, trên người cậu ta đã bắt đầu bốc lên luồng khí đen của nghiệp chướng.

Tôi thừa biết là, bây giờ Vương Tình đã ch.ết, nhất định Lý Hiểu Thanh sẽ tìm thế thân mới cho bản thân.

Nói là trúng ngay, đến giữa giờ hết tiết, tôi nhìn thấy Lý Hiểu Thanh lấy một chiếc áo khoác đưa cho Lý Chiêu.

“Lý Chiêu.” Cậu ta tỏ vẻ ngại ngùng, nói: “Hôm qua tớ đi dạo phố, thấy chiếc áo khoác này rất hợp với cậu, thế là tớ mua... tặng cho cậu đấy.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Lý Chiêu bất chợt được ưu ái liền giật mình.

“Cho tớ á? Hiểu Thanh, cậu thật tốt với tớ mà!”

Vừa dứt lời hắn liền khoác ngay lên người, oang oang cái miệng lên khoe với những cậu con trai khác trong lớp.

Nhưng đôi mắt âm dương của tôi lại nhìn thấy được, bên trong lớp áo khoác thật ra có một tấm người giấy.

Lý Chiêu, đã trở thành ma thế thân mới của Lý Hiểu Thanh rồi.

Đến giờ tan học, tôi tìm đến Lý Chiêu rồi vào thẳng vấn đề chính:

“Lý Chiêu, cởi áo khoác ra, sau đó đốt đi.”

Khi tôi nói những lời này, hoàn toàn chỉ nghĩ đến thân phận bạn học để khuyên hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lo-nuoc-hoa-hap-dan/chuong-11.html.]

Tuy con người của Lý Chiêu vừa dốt vừa ngớ ngẩn, nhưng tội không đáng ch.ết, cho nên mới tốt bụng nhắc nhở hắn một câu.

Nhưng hắn nghe tôi nói xong liền lập tức nhảy cẩng lên.

“Lục Nhân cậu đang ăn nói vớ vẩn gì vậy?!” Hắn tỏ ra chán ghét nhìn tôi, “Đây là món quà mà Hiểu Thanh tặng cho tôi, tại sao tôi phải cởi ra chứ? Không lẽ cậu...”

Hắn dường như bất chợt nhận thức được gì, đôi mắt trừng to lên.

“Lục Nhân, đừng nói là trước giờ cậu đang yêu thầm tôi nha?”

Tôi: “Gì chứ???”

Tôi dùng đôi mắc kinh ngạc nhìn Lý Chiêu, lại một lần nữa vì thằng ngớ ngẩn tự luyến này cảm thấy hoảng loạn.

Mà bên phía Lý Chiêu cảm giác như vừa nhìn thấu được tôi, càng lúc càng mạnh miệng hơn.

“Nhất định là như thế!” Hắn nhìn tôi thâm sâu nói tiếp, “Lục Nhân, chả trách sao mà cậu cứ chống đối với Hiểu Thanh, làm mình làm mẩy nửa ngày trời, thì ra là cậu ganh tị khi Hiểu Thanh được tôi yêu thích hơn đó à?”

Tôi thầm nghĩ: “Cái mà tôi ganh tị chính là cảm nhận sâu sắc trong não bộ của cậu hơn.”

Vừa định lên tiếng giải thích, nào ngờ hắn đã trưng ra bộ mặt không ưa chặn miệng tôi lại.

“Lục Nhân, tôi khuyên cậu nên bỏ cuộc đi.” Hắn lạnh lùng mở miệng, “Một nữ sinh trầm tính nhạt nhẽo như cậu, làm sao mà tôi thích được, cả người cậu không có chỗ nào có thể bì được với Hiểu Thanh, trừ khi...”

Đột nhiên hắn nhận ra được gì, đưa mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười một cách châm chọc.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...