Chạm để tắt
Chạm để tắt

LỠ NHỊP TÌNH YÊU - C16

Cập nhật lúc: 2024-07-23 16:12:57
Lượt xem: 2,779

15.

 

Cuối cùng tôi và Trình Tinh Dã cũng không xem phim.

 

Phim chiếu lúc 6 giờ tối, bởi vì tuyết quá lớn, không bắt được xe, hắn lại không lái xe tới, tôi bảo hắn bắt chuyến xe buýt cuối cùng đi.

 

Kết quả vị đại thiếu gia này có lẽ là chưa từng ngồi xe buýt, đại khái hỏi được 6 giờ là lúc chuyến xe cuối cùng khởi hành, thế là tràn đầy tự tin dẫn tôi ra ngoài.

 

Kết quả hai chúng tôi đến trạm xe buýt, xe đã chạy đi rồi, chúng tôi đuổi theo cả nửa ngày cũng không bắt kịp.

 

Tôi tức muốn ch, vé xem phim trị giá tám mươi đồng cứ như vậy bị lãng phí.

 

Không có cách nào, tôi cũng trang điểm xong rồi, vậy nên chúng tôi quyết định đi ra bờ biển chơi một chút.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Bờ biển mùa đông rất đẹp, toàn bộ trời đất giống như được ban thêm một tầng kính lọc màu xanh nhạt lành lạnh, trên đường phố trắng xóa tuyết, bảng hướng dẫn màu xanh lam cắm xuống đất, bên cạnh thỉnh thoảng có một đôi tình nhân nhỏ bọc kín mít ở cùng một chỗ cười cười nói nói.

 

Trên đường phố chật hẹp, đèn xe chiếu vào bông tuyết bay lả tả phản chiếu thành màu vàng ấm áp.

 

Tôi và Trình Tinh Dã đi trên bờ cát, cùng nhau nói chuyện.

 

Mấy ngày nay tôi cũng tìm hiểu qua, thì ra Trình Tinh Dã là một hoạ sĩ thiên tài rất nổi danh trong giới nghệ thuật, một bức tranh cũng bán được ít nhất sáu chữ số.

 

Thậm chí trước đó một bức tranh của hắn còn được bán đấu giá hơn 3 triệu ở Hồng Kông.

 

“Gần đây anh vẽ gì vậy? Tôi chưa từng thấy anh vẽ.”

 

Trình Tinh Dã cúi đầu nhìn tôi một cái:

 

“Không nói cho em biết.”

 

“Không nói thì không nói, anh cho rằng tôi muốn biết sao, anh thật sự rất giỏi giả bộ." Tôi trợn trắng mắt.

 

Gió biển lạnh lẽo ẩm ướt theo khớp xương chui vào trong cơ thể, mấy năm nay ở phương Nam lâu rồi, trời lạnh như vậy tôi có chút thích ứng không nổi.

 

Tôi xoa xoa tay, thở ra một hơi.

 

Trình Tinh Dã đê tiện nói:

 

"Bảo em mặc nhiều một chút, chỉ lo đắc ý, giờ thì lạnh chưa?"

 

Tôi liếc hắn: "Đàn ông bình thường đều sẽ cởi áo khoác ra cho con gái mặc, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không vậy?"

 

Thật ra bình thường tôi sẽ không nói như vậy.

 

Bạn bè đều nói tính tình tôi tốt, nhưng không biết vì sao lúc ở cùng một chỗ với Trình Tinh Dã, tôi nhịn không được muốn cà khịa hắn.

 

Trình Tinh Dã nhướng mày:

 

"Nhưng tôi cũng chỉ mặc một cái áo lông thôi, đưa cho em không phải tôi sẽ bị lạnh sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lo-nhip-tinh-yeu/c16.html.]

Tên đàn ông thối!

 

Lúc trước tôi còn cảm thấy hắn biết điều, cũng rất thức thời, hiện tại xem ra đều là do tôi nhìn lầm!

 

Tôi thở hổn hển bực bội đi về phía trước, không cho tôi mặc thì thôi, tôi vận động cũng tạo ra nhiệt!

 

Trình Tinh Dã kéo tôi lại.

 

Tiếng cười trầm thấp của hắn vang lên trên đầu tôi:

 

“Cho em mặc thì không được, nhưng có thể chia cho em một nửa.”

 

Nói xong, hắn kéo khóa áo xuống, lôi tôi vào trong lòng bọc lại.

 

Mùi cỏ roi ngựa nhàn nhạt thơm ngát vây quanh tôi, tôi kinh ngạc dán vào trên n.g.ự.c hắn, sau đó chợt nghe được tiếng tim đập kịch liệt.

 

Giống như tiếng trống.

 

Không biết là của tôi hay của hắn.

 

Trên người hắn rất ấm áp, khí lạnh bị xua tan.

 

Chúng tôi cứ thế lẳng lặng dựa sát vào nhau đứng ở trên bờ cát, ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.

 

Tuyết không biết đã ngừng từ lúc nào, tầng mây trên bầu trời đêm tản ra, lộ ra mấy ánh sao nhỏ bé.

 

Trong đó có một ngôi sao đặc biệt sáng.

 

Trình Tinh Dã ngẩng đầu nhìn một hồi: "Hứa Nặc, em xem <<Công chúa và ếch>> bao giờ chưa?"

 

Đầu óc tôi trống rỗng: "Cái gì?"

 

"Trong đó có một con đom đóm, nó vẫn luôn rất thích một ngôi sao, vì thế nó đặt tên cho ngôi sao đó, gọi là Evangeline.”

 

Tôi ngơ ngác gật đầu:

 

“Sau đó thì sao?”

 

Sóng trên bờ đã bị đóng băng, dần dần trải thành một mảng bằng phẳng trắng xoá, sóng phía sau không ngừng dạt vào chồng chất thành những bông tuyết.

 

“Hứa Nặc." Trình Tinh Dã đột nhiên gọi tôi.

 

Tôi ngẩng đầu, Trình Tinh Dã nhìn tôi thật sâu.

 

Trong mắt hắn lưu chuyển dòng ánh sáng nhạt, ôn nhu lưu luyến, rồi hắn chậm rãi cúi người xuống.

 

Tôi không trốn.

 

Một nụ hôn hơi lạnh rơi trên môi tôi.

 

Loading...