Chạm để tắt
Chạm để tắt

LỠ NHỊP TÌNH YÊU - C10

Cập nhật lúc: 2024-07-23 15:58:25
Lượt xem: 1,701

10.

 

Mẹ tôi rất thích Trình Tinh Dã, luôn mời hắn đến nhà ăn cơm.

 

Bà nháy mắt ra hiệu với tôi:

 

"Thằng bé Tiểu Trình này rất tốt, thường xuyên giúp mẹ cùng cha con làm việc, con nhìn cậu ấy xem, trông đẹp trai quá chừng!”

 

Tôi bất đắc dĩ nói: "Mẹ, bọn con không phù hợp đâu.”

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Không phải tôi ghét bỏ Trình Tinh Dã, chỉ là có một lần tôi thấy hắn mặc một cái áo khoác ngoài.

 

Cái áo khoác bị hắn tiện tay ném trên lưng ghế sô pha nhà tôi, tôi đã từng thấy Lý Văn Kiêu mặc qua.

 

Cái áo khoác được gia tộc trăm năm làm thủ công ở Italy, một cái ít nhất cũng phải sáu con số.

 

Đây cũng là một vị đại thiếu gia, cùng tôi không phải người cùng một thế giới.

 

Nhưng mà Trình Tinh Dã cũng quả thật rất được người già và các vị trung niên yêu thích, một câu chú một câu dì, từ khi hắn đến đây, thùng nước lớn trong nhà đều do hắn di chuyển, ngay cả người soi mói như ba tôi cũng nhịn không được khen hắn không dứt miệng.

 

Ngay cả ngày lễ mừng năm mới mẹ tôi cũng gọi hắn tới, nói là cùng nhau ăn cơm tất niên.

 

Tôi thầm trách mẹ:

 

“Mẹ gọi người ta tới làm gì?”

 

Mẹ mắng tôi: "Bản thân Tiểu Trình ở đây cô đơn đã thật đáng thương, con nhẫn tâm nhìn thằng bé một mình lẻ loi, sủi cảo cũng không được ăn à?”

 

Tôi hết cách, trơ mắt nhìn Trình Tinh Dã cũng ngồi ở trước bàn cơm, nở nụ cười tươi rói:

 

“Dì, dì làm sủi cảo ngon thật.”

 

Mẹ tôi sắp cười ngoác miệng tới tận mang tai, liên tục gắp sủi cảo cho hắn:

 

“Ngon thì ăn nhiều một chút.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lo-nhip-tinh-yeu/c10.html.]

Càng nói càng nhiều, mẹ tôi nhịn không được lại bắt đầu nói linh tinh, liếc tôi thở dài:

 

"Hứa Nặc, khi nào con mới có thể đưa một người đàn ông về cho mẹ?"

 

Trình Tinh Dã vẫn còn ở đó, tôi có chút xấu hổ:

 

“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy?”

 

Trình Tinh Dã cũng nhìn tôi: "Hứa Nặc xinh đẹp như vậy, khẳng định có rất nhiều người theo đuổi, dì cứ yên tâm đi.”

 

Mẹ tôi bĩu môi: “Dì yên tâm cái gì chứ, à nó là đẹp theo gen dì đó, từ nhỏ đã đẹp rồi, lát nữa dì cho cháu xem ảnh chụp của nó khi còn bé.................."

 

Tôi không nhịn được nữa: "Mẹ!"

 

Trình Tinh Dã cũng nhếch khóe miệng: 

 

"Được ạ.”

 

……

 

Sau khi cơm nước xong, mẹ tôi thế mà thật sự lấy album ảnh ra cùng Trình Tinh Dã xem.

 

“Đây là khi con bé tròn trăm ngày tuổi, mập mạp, đáng yêu biết mấy. Cháu xem Hứa Nặc khi còn bé thật là trắng, nhìn đôi mắt to tròn này xem, khi đó hàng xóm láng giềng đều thích nó, nói nó lớn lên giống búp bê.”

 

“Đây là khi biểu diễn văn nghệ hồi tiểu học, ôi nhìn cặp má hồng này xem, cười ch người ta rồi.”

 

Mẹ tôi còn chưa lật xong đã bị ba tôi gọi đi, tôi đi qua, có chút bối rối nói:

 

"Mẹ tôi cứ như vậy, anh đừng để ý, không muốn nhìn cũng đừng nhìn."

 

Trình Tinh Dã cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt chứa đầy ý cười:

 

“Không ngại. Dì nói đúng, khi em còn bé thật sự rất đáng yêu.”

 

Tôi sững sờ tại chỗ.

 

 

Loading...