Lina Tu Luyện Mọc Ra Cánh - Chương 2: Chiếc Đồng Hồ Cổ

Cập nhật lúc: 2024-06-30 16:41:01
Lượt xem: 1

Tôi ngây người trong giây lát rồi nhìn chằm chằm vào đám đông nhưng không tài nào tìm thấy bóng dáng cậu ấy trong đó.

Bỗng nhiên, ai đó vỗ vai tôi:

“Lina, cậu đang nhìn cái gì vậy?“

“Lan, cậu làm tớ sợ đấy!“ Tôi giật mình hét lên.

“Sao cậu nhìn có vẻ bất ngờ vậy?“ Lan nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy sự tò mò lẫn tinh nghịch. “Hmm… Tớ biết cậu đang tìm cậu bạn đẹp trai Mingche của trường chúng ta và cậu muốn tỏ tình cậu ta vào ngày cuối cùng này đúng chứ? Tớ luôn hết lòng ủng hộ quyết định của cậu, vì sau ngày hôm nay chúng ta sẽ hướng tới những con đường khác nhau. Tại sao lại không tận dụng thời điểm này tỏ tình với cậu ấy để không phải cảm thấy hối tiếc? Con người ta học hỏi từ thất bại mà, đúng chứ? Sau ngày hôm nay, cậu sẽ không bao giờ gặp lại cậu ta nữa, người mà sẽ luôn nhớ đến thất bại của cậu. Đây là thời điểm tốt để trưởng thành hơn bao giờ hết.”

Tôi cau mày đồng thời mặt cũng đỏ lên: “Lan, cậu thực sự là người bạn tốt nhất của tớ từ trước tới nay, chân thành và vô nghĩa.”

“Mặt cậu đang đỏ lên kìa, không thể giấu được tớ đâu, hehe. Tớ biết cậu đã phải lòng Mingche từ ngày đầu tiên gặp mặt. Cậu ấy thực sự rất đẹp trai, nhưng những cô gái theo đuổi cậu ta xếp hàng dài như vòng xích đạo của Trái Đất vậy. Mặc dù thực sự không có cơ hội nào cho những cô gái bình thường như chúng ta, nhưng nó đáng để thử đấy.”

Tôi lại đưa mắt nhìn về phía đám đông và thấy bóng dáng Mingche thấp thoáng phía xa. Tôi lại nhớ lần đầu khi tôi gặp cậu ấy.

Cậu ấy cao và có đôi mắt lấp lánh như những vì tinh tú. Khác với đôi mắt đen lạnh lùng đó, nụ cười của cậu ấy ấm áp như tia nắng mùa hè vậy. Mặc dù vậy, tôi là một kẻ hèn nhát, lời tỏ tình ấy sẽ không bao giờ xảy ra.

Tôi không dám cho phép nó xảy ra.

“Không phải chứ, cậu có thấy cậu bạn học cao lớn ấy không? Cậu ấy đã tặng tớ món quà tốt nghiệp này, nhưng tớ thậm chí còn không biết anh ấy là ai và không có cơ hội nói lời cảm ơn với cậu ấy.”

Lan có vẻ bối rối “Bạn học nào cơ? Tớ không thấy ai thân thiết với cậu cả.”

Rồi cô cười khẩy “Chờ chút, đó không phải là quà tốt nghiệp, mà là lần đầu tỏ tình đấy! Cậu bạn đó trông như thế nào vậy? Có đẹp trai không? So với nam sinh trường mình thì như thế nào? Cậu ta học lớp nào thế?”

Cô bạn hỏi rất nhiều câu làm tôi cảm thấy chóng mặt. “Tớ đã nói với cậu là tớ không quen biết cậu ấy thì làm sao tớ biết được cậu ấy học lớp nào.”

“Chà, cậu có chắc là cậu thậm chí không thể nhớ nổi bất kỳ đặc điểm nào của cậu ta không?”

Tôi thấy hơi do dự và ngạc nhiên là tôi không thể nhớ gì cả. Điều đó có vẻ hơi rùng mình vì cậu ta mới chỉ ở đây vài phút trước, làm thế nào tôi có thể quên hết mọi thứ chứ?“Tớ không thể nhớ được gì cả…”

“Lina, tớ đã luôn nói rằng cậu là người vô tâm, và đôi khi cậu thực sự như thế. Cậu vừa mới chỉ gặp cậu ấy cách đây không lâu và cậu đã quên mất rằng cậu ta trông như thế nào ư?”

Tôi nhìn chằm chằm vào món quà nhỏ nằm trên tay và dường như c.h.ế.t lặng.

“Ôi, cậu bạn đáng thương đó, cậu ta đã tỏ tình với một người thậm chí không nhớ nổi ngoại hình và tên của mình.

Tôi thốt lên với vẻ khó chịu: “Đó không phải là quà tỏ tình. Đó chỉ là một món quà bình thường thôi. Chắc hẳn cậu ấy đã biết tớ bằng cách nào đó.”

“Điều đó sẽ không khó với tất cả các phương tiện truyền thông xã hội ngày nay. Nhân tiện, cậu hay nhanh thay đồ để đi hát karaoke. Lớp trưởng lớp mình đã đặt hẳn một địa điểm để tổ chức lễ tốt nghiệp rồi. Tốt hơn là chúng ta không nên đến muộn.”

Lan nói đúng, suýt chút nữa tôi đã quên mất bữa tiệc.

“Bố mẹ, con sẽ về nhà trước 7h tối nay!” Tôi cởi áo và mũ tốt nghiệp và vội vàng đưa chúng cho mẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lina-tu-luyen-moc-ra-canh/chuong-2-chiec-dong-ho-co.html.]

Mẹ trông hơi lo lắng, hỏi: “Lina, con đi đâu vậy?”

“Con đi karaoke! Hẹn gặp lại mẹ tối nay nhé!”

Tôi vẫy tay chào tạm biệt họ và chạy lại khoác vai Lan cùng nhập hội. Tôi loáng thoáng nghe mẹ nói: “Em vẫn không thể tin được là con bé sẽ sớm trưởng thành. Nhìn cách nó chạy kìa, giống hệt một đứa trẻ. Bao giờ con bé sẽ cư xử như một người trưởng thành đây?”

Chúng tôi bắt xe buýt đến quán karaoke. Trong chuyến đi, Lan rất tò mò về món quà “tỏ tình” nhỏ và nũng nịu bắt tôi mở ra xem. Tôi lấy món quà từ trong túi xách rồi đặt nó lên đùi, nới lỏng dải ruy băng đỏ rồi từ từ mở lớp giấy gói. Đó là một hộp quà màu trắng. Tôi cởi mũ và có vẻ lưỡng lự.

Lan ngạc nhiên: “Ồ, nó là một chiếc vòng cổ đồng hồ bỏ túi phong cách cổ điển.”

Cô bạn lấy món quà từ tay tôi và xem xét một cách kỹ lưỡng các chi tiết, “Bây giờ thì tớ đã tin cậu rằng đây không phải món quà tỏ tình đầu tiên. Thằng quái nào lại đi tặng đồng hồ cơ chứ. Tớ cá là hắn ghét cậu và muốn nguyền rủa cậu cho tới chết.”

Điều đó có lẽ đúng, vì cách phát âm của từ “watch” rồi giống với “chứng kiến cái c.h.ế.t của một người”. Tôi sẽ không đủ can đảm để tặng ai đó chiếc đồng hồ như một món quà. Trong mười bảy năm cuộc đời, chưa từng có ai tỏ tình với tôi. Vì vậy ngay từ đầu tôi đã không nghĩ rằng đây là một món quà tỏ tình.

Bây giờ nó thậm chí không phải một món quà bình thường, mà chính là một lời nguyền đơn giản.

“Mặc dù chiếc đồng hồ này không được tặng đúng thời điểm, nhưng nhìn nó thật tuyệt vời. Nana, cậu xem nhưng chi tiết ở đây đi, trông rất thật và bắt mắt. Tớ chưa từng thấy bất kỳ thứ nào như thế trước đây. Có lẽ nó được mua trong một cửa hàng đồ cổ ở địa phương. Ôi trời, nó còn kêu tích tắc nữa này! Để tớ thử xem giờ nào. 4 giờ 12 phút đúng chứ?” Lan hỏi.

Tôi liếc nhìn điện thoại của mình, chính xác đó là 4 giờ 12 phút chiều. “Nó thực sự chính xác đấy.”

“Tớ vẫn không thể hiểu được thứ nhỏ bé này, nó chỉ bằng kích thước của một đồng xu. Người nghệ nhân nào có thể tạo ra thứ như thế này chứ? Nhìn vào đôi cánh trên đồng hồ này, nó trông giống thật lắm đúng không?”

Lan trông cực kỳ tò mò, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi lại dấy lên sự bất an như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Thật hiếm khi tôi cảm thấy như vậy vì tôi là một người khá lạc quan. Chà, có lẽ nó là một trong những ngày kỳ lạ chăng?

Xe buýt đi qua một thành phố tấp nập. Tôi ngồi cạnh cửa sổ nhìn dòng người đông đúc qua lại trên đường phố. Phía xa kia, hoàng hôn thật đẹp và đủ   màu sắc như cam của quýt, vàng của chanh và hồng của thanh long. Tôi đoán là bây giờ tôi hơi đói vì trưa nay tôi không ăn gì cả. Đường phố nhộn nhịp làm sao. Giờ là thời điểm ăn tối, thời gian bận rộn nhất trong ngày khi hầu hết mọi người đều đổ xô đi ăn và rủ nhau đi dạo trong chợ đêm. Mặc dù tôi muốn đi dạo chợ đêm sau khi hát karaoke, nhưng điều quan trọng hơn là phải về nhà sau bữa tiệc đó.

Bố mẹ sẽ chuẩn bị quà gì nhỉ? Hy vọng sẽ không phải là đồng hồ nữa…

Trong khi suy nghĩ tất cả khả năng có thể xảy ra về món quà, cuối cùng chúng tôi cũng đến được địa điểm cần đến. Bác tài xế nhìn hiền từ nhìn nhóm thanh niên khi họ bước xuống xe. Mọi người vội vã đi về phía quán karaoke.

“Lina, đi nhanh lên nào, cậu chậm quá đấy. Cậu là rùa hả?” Một trong số những người bạn cùng lớp huých vai tôi.

“Nó đâu phải một cuộc đua, tớ không cần phải dẫn đầu.”

Cậu bạn kia cười đầy tinh quái, nói “Cậu luôn là người chậm trễ nhất trong mọi việc đấy. Cậu còn nhớ cuộc đua cuối cùng ở trường không?”

Tôi cau mày với cậu ta và không nói gì cả.

Lan thấy thế thì cười nhạo chúng tôi “Thôi nào, đừng bắt nạt cô bạn thân của tớ chứ, không thì tớ sẽ cho cậu một nhát cắn đấy!”

“Chỉ là trò đùa thôi mà!” Cậu bạn tỏ vẻ buồn cười rồi bước vào trong quán rượu.

Lan cười khúc khích “Gee, đột nhiên tớ có cảm giác tớ sẽ nhớ những trò đùa của cậu ta, thật phiền phức và ngốc nghếch. Chắc hẳn có điều gì đó không đúng lắm với tớ rồi.”

Khi tôi đi về phía quán karaoke, chiếc đồng hồ rơi khỏi tay tôi. Tim tôi lỡ một nhịp và tôi liền cúi xuống nhặt nó lên. Khi tôi đứng dậy và kiểm tra xem nó có bị hỏng hay không, tôi chợt nghe thấy tiếng hét kinh hoàng.

“Lina———————-”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...