Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Liễu Ly - Chương 8:

Cập nhật lúc: 2024-06-04 20:07:45
Lượt xem: 3,590

Quãng đường tiếp theo, vô cùng thuận lợi, Dương Kỳ luôn cố ý vô tình tránh được rất nhiều nguy hiểm, bình an vô sự đến Ung Châu, cho ta một cảm giác rất kỳ quái.

Nhưng mà ta không có thời gian suy nghĩ nhiều, bệnh tình của Tống phu nhân không thể trì hoãn, cho nên ta và Tống Lan Đình vừa đến Ung Châu, liền bắt đầu tìm kiếm dược liệu, chỉ là loại thuốc này rất quý, không phải dễ tìm như vậy.

Chúng ta đã tìm kiếm mấy ngày thì Vi Vô Nhai ở trong khách điếm đóng cửa không ra ngoài đã mấy ngày.

Ngày thứ ba, ta đeo mũ rộng vành chuẩn bị ra ngoài, Vi Vô Nhai ở hành lang gọi ta lại:

"Liễu Ly."

Lúc đầu khi nghe thấy cách gọi này, ta còn chưa kịp thích ứng, bởi vì hắn ta vẫn luôn gọi ta là Liễu cô nương, Liễu cô nương, chưa từng gọi tên ta.

Vi Vô Nhai mang theo ý cười trên mặt:

"Tối nay ở Quế Bình các có một buổi đấu giá."

Nghe xong, ta đưa tay vỗ đầu, sao lại quên mất chuyện này, thuốc của nữ chính hình như là được tìm thấy ở đó.

Đoạn Ngôn Triệt đột nhiên cầm quạt xếp từ trong phòng đi ra:

"Đi cùng chúng ta đi, đừng có đi lung tung cùng tên ngốc kia nữa."

Ta gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý, hai ngày nay chạy đến mức chân ta sắp gãy rồi, ngay cả thuốc của mình cũng không tìm được.

Đoạn Ngôn Triệt đột nhiên nháy mắt với ta:

"Ta thấy Vô Nhai mấy ngày nay ở trong phòng buồn bực không vui, chi bằng Liễu cô nương dẫn hắn ta đi dạo một chút?"

Ta nghĩ nghĩ, liền tiếp lời:

"Đúng đó đúng đó, mấy ngày nay ta đã đi dạo quen rồi, có thể dẫn ngươi đi dạo một chút."

Nói xong, ta nhìn chằm chằm Vi Vô Nhai, chờ mong câu trả lời của hắn ta, cảm thấy tám chín phần hắn ta sẽ từ chối.

Sau đó, hắn vậy mà lại gật đầu, còn đi đến trước mặt ta, tháo mũ rộng vành trên đầu ta xuống, cầm trong tay:

"Liễu cô nương, mời dẫn đường."

Mũ rộng vành bị lấy xuống, ta vẫn theo bản năng cúi đầu, đồng thời đưa tay muốn lấy lại mũ, kỳ thật ta không thích đội cái này, là người của thế kỷ 21, ta biết rõ dung mạo chỉ là vẻ bề ngoài, linh hồn mới là quan trọng nhất, lấy ngoại hình để đánh giá một người là điều không nên.

Lúc mới xuyên không đến, ta không đội, nhưng mà lúc đi trên đường bị người khác chỉ trỏ, trong lòng vẫn rất để tâm.

Về sau, ta học theo nguyên chủ , chỉ cần ra ngoài liền không rời mạng che mặt.

Con người mà, luôn luôn không kiên cường như trong tưởng tượng.

Bàn tay đưa ra bắt hụt, giọng nói ôn nhu của Vi Vô Nhai vang lên trên đỉnh đầu, hắn ta nói:

"Không muốn đội, vậy thì đừng đội nữa."

Ta có chút d.a.o động, muốn nói lại thôi: "Nhưng mà..."

Giây tiếp theo, Vi Vô Nhai trực tiếp ném mũ rộng vành vào trong phòng, ta ngẩng đầu nhìn hắn ta, gương mặt này quả thực không chê vào đâu được, cùng người như vậy ra ngoài, làm sao có thể không để ý đến ngoại hình chứ?

Ta đang do dự có nên lấy mũ lại hay không, Vi Vô Nhai mang theo ý cười trên mặt, tiếp tục nói:

"Lúc trước ngươi ra ngoài, ở dưới lầu nhìn trúng một chuỗi trân châu lưu ly, ngày hôm qua ra ngoài, ở sạp hàng đó lại nhìn trúng một cây trâm cài tóc bằng ngọc bích chạm khắc hoa văn, không muốn mua sao?"

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Cả người ta sững sờ, lỗ tai nóng lên, muốn hỏi hắn ta sao lại biết:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lieu-ly/chuong-8.html.]

"Sao ngươi..."

Lại đột nhiên nhớ tới, phòng của Vi Vô Nhai ở đối diện đường cái, hắn ta lại có thính lực và nhãn lực hơn người, nhất định là nhìn thấy ta.

Nhưng ta cũng chỉ là đi ngang qua nhìn thêm vài lần, sao hắn ta biết được ta thích cái nào?

Còn chưa kịp hỏi ra miệng, hắn ta đã đi rồi.

Cuối cùng ta cũng không lấy mũ, quyết định thử thêm lần nữa, nhỡ đâu người ở đây không giống vậy thì sao.

......

Mấy phút sau, ta cầm chuỗi trân châu lưu ly và cây trâm cài tóc bằng ngọc bích chạm khắc hoa văn trong tay, khóe miệng nhếch lên tận trời.

Vi Vô Nhai quả nhiên mua hai thứ này cho ta, còn không cần trả tiền.

Ta cầm đồ vật, dẫn hắn ta đi khắp con phố lớn ngõ nhỏ, không đeo khăn che mặt và mũ rộng vành, cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Nhưng mà vui vẻ không được bao lâu, những âm thanh kỳ quái kia lại vang lên.

Những cô nương đi đường, nói như vậy:

"Vị công tử kia thật đẹp trai chỉ là ánh mắt không tốt lắm, lại đi tìm một nữ nhân xấu xí như vậy."

Nếu như là trước kia, dù sao ta cũng phải phản bác lại vài câu, nhưng mà hôm nay có Vi Vô Nhai ở đây, ta có chút ngại ngùng.

Ta nhịn rồi lại nhịn, Vi Vô Nhai lại bước lên trước mặt chặn bọn họ lại, nói ngắn gọn:

"Xin lỗi!"

Mấy cô nương kia bị hắn ta dọa sợ, sau khi thành thật xin lỗi liền chạy mất.

Ta suy nghĩ, chẳng lẽ thiết lập nam chính có chút thay đổi rồi sao?

Vi Vô Nhai đột nhiên lên tiếng hỏi ta:

"Liễu Ly, ngươi học được chưa?"

Ta: "?"

Vi Vô Nhai thở dài:

"Không thể bởi vì người khác, mà làm ủy khuất chính mình."

Một câu nói bất ngờ, ta có chút muốn cười, hỏi hắn ta một vấn đề không liên quan:

"Vi công tử, đối mặt với cô nương xinh đẹp, cũng không nương tay sao?"

Vi Vô Nhai vẻ mặt khó hiểu:

"Dung mạo xinh đẹp, nhưng tâm địa xấu xa, tại sao phải nương tay?"

Ta gật đầu, nhìn chuỗi trân châu lưu ly trong tay, cây trâm cài tóc bằng ngọc bích chạm khắc hoa văn đã được ta cài lên tóc.

Lúc này, trong lòng đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ táo bạo.

Liệu có khả năng nào đó, Vi Vô Nhai thích ta?

Nhưng mà ta lại nghĩ, hắn có thể thích ta ở điểm nào chứ?

Loading...