Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Liễu Ly - Chương 7:

Cập nhật lúc: 2024-06-04 20:07:43
Lượt xem: 4,043

Chúng ta lại trò chuyện thêm vài câu, Tống Lan Đình ở bên ngoài gọi ta, Vi Vô Nhai liền cùng ta xuống xe ngựa.

Sau khi xuống xe, lại gặp được một người khiến ta rất bất ngờ.

Sư thúc của nguyên chủ là Dương Kỳ, thần y nổi tiếng thiên hạ, lúc nguyên chủ còn nhỏ từng gặp qua hắn ta vài lần.

Dương Kỳ nhìn thấy ta, trên mặt có chút vui mừng, sau đó cười nói:

"Liễu sư điệt, đã lâu không gặp."

Ta hành lễ với hắn ta:

"Dương sư thúc."

Dương Kỳ trong nguyên tác là nam phụ thứ ba, nhưng mà không xuất hiện nhiều lắm, hơn nữa về sau còn sớm offline, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trên đường đến Ung Châu lần này hắn ta sẽ bị mất một con mắt, sau khi trở về, bởi vì tự ti mà tránh mặt nữ chính Doãn Như Tuyết.

Sau khi Vi Vô Nhai và Doãn Như Tuyết ở bên nhau, không biết hắn ta bị kích thích gì mà tự zẫn.

Offline vội vàng như vậy, ta rất nghi ngờ là tác giả không muốn viết nữa.

Tống Lan Đình ở bên cạnh ta nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Tên đáng ghét này lại là sư thúc của ngươi sao."

Ta nghi ngờ nhìn hắn ta, giữa bọn họ vậy mà còn có chút chuyện xưa, nhìn thế nào cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Còn chưa kịp hỏi Tống Lan Đình, Dương Kỳ lại lên tiếng:

"Từ sau khi sư phụ ngươi qua đời, ta vẫn luôn tìm kiếm ngươi, không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây."

"Ha ha ha."

Ta cười gượng vài tiếng, không tin lắm, trong nguyên tác tên này tâm cơ cũng rất sâu, đối với sư phụ của nguyên chủ cũng chẳng có thái độ gì tốt đẹp, càng đừng nói đến ta.

......

Tống Lan Đình sau khi ăn cơm xong, nhân lúc trời tối, lén lút nói với ta nhất định phải ôm chặt lấy cái đùi vàng của Vi Vô Nhai, cùng nhau đến Ung Châu.

Ta nhân tiện hỏi hắn ta tại sao lại không thích Dương Kỳ, Tống Lan Đình ủ rũ nói:

"Cũng không có gì, là do trước kia ta đến cầu xin hắn chữa bệnh cho mẫu thân ta, hắn từ chối."

Bởi vậy, sáng sớm ngày hôm sau, liền biến thành hắn ta và Đoạn Ngôn Triệt cùng xe ngựa, ta và Vi Vô Nhai cùng ngồi một xe.

Không ai nguyện ý đi chung với Dương Kỳ...

Nói thật, ta có chút căng thẳng, nhưng mà ta lại nghĩ, ta và Vi Vô Nhai đã từng ở chung với nhau nhiều ngày như vậy, bây giờ chẳng qua chỉ là ngồi cùng nhau cũng lại không phải ngủ cùng, ta sợ cái gì chứ!

Hơn nữa mũ rộng vành cũng đã khô rồi, ta có thể đội lên.

Kết quả, sau khi lên xe ngựa một lúc, ta liền ngủ thiếp đi, không biết ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại mũ cũng không còn, ta còn dựa vào người Vi Vô Nhai, còn hắn ta thì không hề nhúc nhích, đang chăm chú đọc sách.

Ta lập tức tỉnh táo lại, ngồi thẳng dậy.

Vi Vô Nhai đặt quyển sách xuống, nhìn ta:

"Ngủ hai canh giờ rồi, tối hôm qua không ngủ được sao."

Ta lắc đầu, có chút ngại ngùng mở miệng:

"Chỉ là ta vốn dễ ngủ thôi."

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng động, ta vểnh tai lên nghe một lúc, thì ra là có hai con đường, người bên ngoài hỏi Vi Vô Nhai muốn đi đường nào.

Bên trái đường đi gần hơn nhưng có thể gặp nguy hiểm, bên phải là đường cái, đường đi xa hơn một chút, nhưng mà có lẽ sẽ an toàn hơn.

Trong cốt truyện, bọn họ đi đường cái bên phải, không ngờ lại gặp phải sơn tặc, Dương Kỳ chính là bị b.ắ.n mù mắt ở đó.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Vi Vô Nhai suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nói:

"Đi đường cái."

Kết quả giống y hệt cốt truyện, vậy thì ta phải bám sát Vi Vô Nhai, hưởng ké hào quang nam chính của hắn, bằng không mất mạng thì làm sao bây giờ?

Xe ngựa tiếp tục đi, vừa mới đi được hai bước, lại dừng lại.

"Công tử, đi đường bên trái sẽ đến nhanh hơn."

Giọng nói này là của Dương Kỳ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lieu-ly/chuong-7.html.]

Trong lòng ta nghi ngờ, tại sao hắn ta lại yêu cầu đi bên trái, chẳng lẽ hắn ta biết rõ...

"Vậy thì đi bên trái."

Vi Vô Nhai tùy ý đáp ứng, hình như đi đường nào đối với hắn ta mà nói đều như nhau.

"Liễu cô nương và Dương Kỳ rất quen thuộc sao?"

Đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, ta hoàn hồn, phát hiện Vi Vô Nhai đã khép sách lại, đang nhìn ta, ánh mắt khó hiểu.

Chẳng lẽ vẫn còn hoài nghi ta? Ta theo bản năng lắc đầu:

"Không quen, lúc nhỏ từng gặp qua vài lần."

Vi Vô Nhai lại cầm quyển sách lên, giống như lơ đãng nói:

"Ồ, vừa nghe thấy giọng hắn ta, ngươi liền thất thần, dáng vẻ si mê như vậy."

Ta đưa tay lên xoa xoa má, khó hiểu hỏi:

"Có... sao?"

Biểu cảm của ta lại kém đến mức như vậy sao? Còn si mê, nói ta giống như thích Dương Kỳ vậy.

Lại lần nữa nhìn về phía Vi Vô Nhai, liền phát hiện ra ý cười nơi khóe miệng hắn ta còn chưa kịp thu lại.

11

Ban đầu ta cho rằng đi đường bên trái sẽ khiến cốt truyện thay đổi, sẽ không có nguy hiểm, nhưng đi chưa được bao lâu, nhóm người chúng ta vẫn là gặp phải sơn tặc.

Ta đứng bên cạnh Vi Vô Nhai, nhịn không được liếc mắt nhìn Dương Kỳ vài lần.

Lúc nãy hắn ta đề nghị đổi đường, rốt cuộc là vô tình hay cố ý?

Sau đó, liền thấy hắn ta lùi về sau mấy bước, đi đến bên cạnh ta, cũng chính là phía sau Vi Vô Nhai và Đoạn Ngôn Triệt.

Còn cười với ta, dáng vẻ quan tâm:

"Liễu sư điệt, cẩn thận một chút."

Ta cũng cười gật đầu, bước chân khẽ dịch sang một bên, tiến lại gần Vi Vô Nhai và Tống Lan Đình, đám sơn tặc đối diện cầm đao không dám tiến lên, từng người một đều rụt rè, không có chút sát khí nào, không giống sơn tặc lắm.

Ta nhịn không được lẩm bẩm một câu:

"Như vậy mà cũng đi cướp bóc được sao?"

Vi Vô Nhai nghiêng đầu đáp:

"Giả vờ giả vịt, kiếm miếng cơm manh áo thôi."

Tống Lan Đình nghe thấy liền ghé đầu lại, giống như đang giải thích cho ta vậy:

"Nói như vậy, kỳ thật là bọn họ không biết võ công, chỉ là hù dọa người khác thôi sao?"

Ta trừng mắt liếc hắn ta một cái, ý bảo ta nghe hiểu rồi, hắn ta lại rụt đầu về.

Vi Vô Nhai lấy túi tiền từ trong tay áo ra, ném qua, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu lạnh nhạt:

"Muốn tiền hay là muốn mạng?"

Đám sơn tặc đối diện run rẩy nhặt túi tiền lên, sau khi mở ra xem, liền nhét túi tiền vào trong ngực, một câu cũng không nói, cứ thế chạy mất!?

Ta: "(?д?)"

Ta thừa nhận khí phách trước mặt tiền tài quả thực không đáng giá một đồng.

Dương Kỳ đứng bên cạnh ta đột nhiên tiến lên, đề nghị với Vi Vô Nhai:

"Công tử, chi bằng diệt khẩu?"

Ta có chút kinh ngạc nhìn hắn ta, tâm địa không độc ác thì thật sự không hiểu nổi hắn ta.

Tống Lan Đình ở bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Thấy chưa, ta đã nói hắn ta là kẻ xấu xa mà."

Nói là lẩm bẩm, nhưng mà âm thanh lại rất lớn, rõ ràng là mọi người đều nghe thấy...

Không khí nhất thời im lặng, Đoạn Ngôn Triệt là người đầu tiên bật cười:

"Ha ha ha ha ha..."

Loading...