Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

LẤY HOA LÀM THƯ - Chương 09

Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:46:05
Lượt xem: 81

22.  

 

Sức khỏe của Mộ Nam Thư ngày càng tệ đi, thậm chí còn bắt đầu ho ra máu.

 

 

Cô ấy vừa vẽ vời ghi chép lên cuốn sổ, vừa kể cho tôi nghe câu chuyện của mình:

 

 

“Khi còn nhỏ, người trong nhà không thích chị lắm. Ba luôn muốn có một đứa con trai, vì vậy trước đây chị có tên là Mộ Nữ Đình,

 

 

Sau này, mẹ chị mang thai, trên đường ba chị đưa mẹ đến bệnh viện ở thành phố thì gặp tai nạn, cả hai đều không qua khỏi. 

 

 

Chú nuôi chị từ đó, nhưng ông đối xử với chị rất tệ, chỉ có bà cụ hàng xóm thương xót cho chị, thỉnh thoảng cho chị chút cơm ăn.

 

 

Khi lớn hơn một chút, chị bỏ trốn ra ngoài.

 

 

Rồi về sau nữa, chị gặp được Lăng Tuyển.”

 

 

 

Cô ấy thản nhiên kể lại những biến cố của mấy chục năm cuộc đời mình.

 

 

Tôi hỏi cô ấy :

 

 

“Tại sao chị không nói với mọi người, rằng chính chị đã giúp Lăng Tuyển vẽ những bức tranh đó?”

 

 

Cô ấy cụp mắt nhìn tôi, trong đôi mắt ấy mờ mịt không rõ cảm xúc, đôi môi mấp máy.

 

 

“Thôi bỏ đi.” Cô nói.

 

 

23.

 

 

Vài ngày sau, cơ thể Mộ Nam Thư đột nhiên khá hơn.

 

 

Người mà bình thường chỉ uống vài ngụm cháo đã khó chịu, hôm nay lại hiếm hoi ăn được mấy cái bánh bao hấp. 

 

 

Tôi vui mừng khôn xiết, hỏi cô ấy buổi tối muốn ăn gì.

 

 

Mộ Nam Thư vỗ nhẹ mu bàn tay tôi: “Cái gì cũng được, em chọn giúp chị đi.”

 

 

Thế là đến chiều tối, tôi đến nhà hàng và mua vài món ăn đem về.

 

 

Nhưng, tôi tình cờ nghe thấy những người mặc đồ bệnh nhân bên cạnh nói chuyện:

 

 

“Người phụ nữ ở phòng bệnh số 7 bị ung thư nhỉ? Tội quá, nhìn còn trẻ như vậy mà…”

 

 

“Tôi thấy cô gái xinh đẹp chăm sóc cho cô ấy hôm nay mang theo khá nhiều đồ ăn, có lẽ tình trạng đã có biến chuyển tốt rồi?”

 

 

“Cũng có thể chỉ là hồi quang phản chiếu thôi…”

 

 

Toàn thân tôi lạnh toát.

 

 

Mộ Nam Thư đang nằm ở phòng bệnh số 7.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lay-hoa-lam-thu/chuong-09.html.]

 

 

24.

 

Tôi nhìn Mộ Nam Thư mỗi món đều ăn không ít.  

 

 

Tôi hỏi cô ấy:

 

 

“Chị sẽ rời xa em sao?”

 

 

Cô ấy ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua lướt lại trên gương mặt tôi.

 

 

Tôi nói: “Chị đừng rời xa em, nếu không…

 

Em sẽ hận chị đấy.”

 

 

Mộ Nam Thư sững sốt trong giây lát, rồi bật cười:

 

 

“Đừng hận chị mà …. Hận còn dai dẳng hơn cả yêu, em không thể cứ mãi nhớ đến chị được.”

 

 

Tôi lẩm bẩm, chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Chị đừng rời xa em.”

 

 

Cô ấy khẽ đáp:

 

 

“Chị mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.”

 

 

25.

 

 

Tôi bị đánh thức bởi tiếng còi báo động chói tai.

 

 

Khi mở mắt ra, tôi chỉ thấy các bác sĩ vội vã xông vào từ ngoài cửa.

 

 

Đầu tiên là những tiếng cảnh báo ngắn và dồn dập, sau đó nhìn về phía chiếc máy đang phát ra âm thanh, các đường gợn sóng nhấp nhô trên màn hình càng lúc càng nhỏ dần.

 

 

Tôi nhìn vào Mộ Nam Thư đang nằm trên giường bệnh.

 

 

Đôi mắt cô ấy từ từ khép lại.

 

 

Trong cơn hoảng loạn, tôi nhào đến nắm lấy tay cô, cố gắng lay cô ấy tỉnh dậy.

 

 

Ngón út của Mộ Nam Thư khẽ quặp lấy ngón tay tôi.

 

Cuối cùng, khi cô ấy hoàn toàn nhắm mắt lại, tiếng chuông báo động kéo dài không dứt, không bao giờ ngừng nữa.

 

 

Tôi gục đầu vào lòng Mộ Nam Thư, lắng nghe âm thanh báo hiệu sự kết thúc của sinh mệnh.

 

 

Bàn tay Mộ Nam Thư đặt lên đầu tôi, nhẹ nhàng như cách một người mẹ vỗ về con nhỏ.

 

 

Khoảnh khắc này, tôi đã nhận được tình yêu trọn vẹn từ cô ấy và trở thành một con người thực sự.

 

Không còn là một kẻ bắt chước vụng về, chỉ biết mù quáng học theo dáng hình của người khác.

 

 

Nhưng khi một người biết đến tình yêu, họ cũng học được cách hận thù.

Loading...