LẦN ĐẦU TIÊN - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:25:03
Lượt xem: 11,409

9,

Chớp mắt cái đã một tháng trôi qua.

Tôi cũng không xảy ra chuyện gì.

 

Cố Phàm Chu cũng tạm thời nới lỏng giám sát đối với tôi.

 

Bây giờ chỉ cần không ra ngoài vào đêm muộn là được rồi.

 

Cả tháng nay, số lần tôi và Cố Phàm Chu gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, hình như anh đang bắt đầu phá vụ án mới, nên tôi không dám hỏi nhiều.

 

Thẳng đến một ngày nọ, cô bạn thân gửi cho tôi một tấm hình.

 

Trong hình, một người phụ nữ đang chọn quần áo cho Cố Phàm Chu.

 

“Tư Tư, bọn họ vẫn đang ở trung tâm thương mại, mày có cần tao đến thám thính giúp mày không?”

 

Tôi nhìn chằm chằm hai người trong điện thoại… rất lâu sau tôi mới trả lời lại.

 

“Không cần đâu… tao không có tư cách.”

 

Gửi tin nhắn xong, tôi lập tức block Cố Phàm Chu.

Đúng vậy, tôi hẹp hòi, tôi xấu tính, tôi ngây thơ, cứ cho là vậy đi.

 

Tôi tắt điện thoại, đắm mình vào trong hội họa.

 

Tôi làm việc chăm chỉ đến mức tê hết cả người, không biết qua bao lâu, cả người đói đến mức suýt lả đi mới chịu đứng dậy đi nấu bát mì.

 

Từ khi nhìn thấy bức hình kia, tôi không rơi một giọt nước mắt nào.

 

Nhưng khi đứng trong bếp nấu mát mì trứng cà chua, nước mắt tôi cứ trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống.

 

Đột nhiên, mọi thứ trước mắt tối sầm lại, nếu không phải vẫn nhìn thấy ánh sáng của lầu đối diện, tôi còn tưởng mình khóc đến m ù cả mắt rồi.

 

Tôi lau nước mắt rồi đứng dậy xem xét tình hình.

 

Tay vừa chạm vào tay nắm cửa… một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu tôi…

 

Mặc dù bình thường rất ít khi xem phim trinh sát, nhưng trong đầu tôi lúc này lại hiện ra bảy bảy bốn mươi chín thủ pháp gây án của t ội ph ạm.

 

Đầu tiên là cắt điện, sau đó dụ người trong nhà ra mở cửa, sau đó…

 

Không được! Tôi không thể mở cửa.

 

Tôi ngó qua mắt mèo, nhưng bên ngoài cũng tối đen, không nhìn thấy gì.

 

Tôi nhanh chóng đi tìm điện thoại, mắt tôi bị cận khá nặng, lúc này nó còn tệ hơn thế nữa…

 

Tôi chỉ có thể dựa vào ánh sáng của tòa nhà đối diện để tìm điện thoại.

 

Quả nhiên, trong lúc bối rối thì không thể làm được gì cả.

 

Không tìm được điện thoại, có người gõ cửa.

 

“Có ai ở nhà không?”

 

Giọng nói rất lạ lẫm, chắc chắn tôi không quen biết người này.

 

Tôi che miệng, không dám đáp lại.

 

Tôi ngồi xổm trên ghế sô pha, cả người run rẩy, người bên ngoài đã bắt đầu không kiên nhẫn, ra tay cạy khóa cửa.

 

Tôi không biết phải làm sao, cả người như đang trong hố lửa.

 

Ai đó mau tới cứu tôi.

 

Tôi sợ người bên ngoài có thể nhìn thấy tôi qua mắt mèo nên tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ.

 

Tôi từ từ bò xuống đất, đi về phía phòng ngủ.

 

Lúc này trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, đi vào phòng ngủ, khóa cửa phòng ngủ.

 

Trong bóng tối, tầm nhìn hạn chế nên thính giác được khuếch đại lên gấp trăm lần.

 

“Cạch.”

 

Tôi biết người ngoài kia đã bước vào.

 

Tôi không dám thở mạnh, tôi chỉ hi vọng Cố Phàm Chu nhìn thấy gì đó bất thường trong camera!

 

Cả người tôi đổ mồ hôi lạnh, không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

 

Tim tôi đập rất mạnh, tôi sợ người bên ngoài sẽ nghe thấy cả nhịp tim của mình.

 

Bỗng nhiên, tiếng bước chân biến mất… người đó đi rồi?

 

“Trong phòng ngủ?”

 

Giọng đàn ông xa lạ vang lên, tôi cố gắng che miệng mình lại để bản thân không hét lên.

 

Tiếng cạy khóa cửa lại vang lên, lần này là cửa phòng ngủ.

 

Cả người tôi không ngừng run rẩy, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

 

“Cạch.”

 

Cửa được mở ra.

 

 

Một lát sau, giọng nói kia lại vang lên lần nữa.

 

“Lạ thật, không có trong phòng ngủ luôn sao?”

 

Tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên, càng lúc càng gần, càng gần…

 

Ở cánh cửa nhà vệ sinh hiện lên bóng người, không khí căng thẳng đến mức tôi không thở nổi nữa.

 

Tôi nhắm chặt hai mắt, tiếng cạy khóa lại vang lên lần nữa…

 

“Cạch.”

 

“Tìm thấy rồi.”

 

“A!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lan-dau-tien/chuong-7.html.]

Tôi hét ầm lên, quơ con d.a.o gọt hoa quả mà nãy tôi thuận tay cầm trên bàn ra.

 

“Đ*, con đ i ê n này!”

 

Mũi d.a.o quẹt vào bàn tay người kia, m á u chảy ra.

 

Thế nhưng sức lực của nam nữ chênh lệch rất lớn.

 

Người kia dung tợn nắm lấy chuôi dao, giật con d.a.o ra khỏi tay tôi…

 

Xong rồi…

 

Tôi bị tên đàn ông kia kéo ra khỏi nhà vệ sinh, ném ở tấm thảm trên phòng khách.

 

Tên đ àn ông này là người đ i ê n!

 

Anh ta không quan tâm vết thương trên tay mình, còn dạng chân trên người tôi, thô bạo kéo quần áo tôi ra.

 

Tôi bị đè lại, không giãy dụa được.

 

Tên đàn ông này cúi đầu gặm cắn cổ tôi…

[Truyện được đăng tải tại MonkeyD - Vui lòng không reup truyện khi chưa có sự cho phép của caconyeudau - Reup mà không có sự đồng ý của team sẽ khiến bạn trở thành kẻ ăn cắp trí tuệ và đánh mất lòng tin của mọi người.]

 

Ngay khi tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại…

Cố Phàm Chu xuất hiện, anh như một vệt sáng chiếu sáng căn phòng này.

 

Anh đá một cước vào tên đàn ông kia khiến hắn ta ngã xuống đất, sau đó anh nhanh chóng ôm tôi lên, kiểm tra xem tôi có bị thương hay không.

 

Chắc là anh chạy đến quá vội, cả người ướt đẫm mồ hôi, khi nên thấy vết đỏ trên cổ tôi, hai mắt anh đỏ ửng lên.

 

Tên đàn ông bị đá xuống đất kia đứng lên, trên tay nắm lấy con d.a.o gọt trái cây, xông đến phía chúng tôi.

 

Tôi trợn tròn mắt, muốn há miệng nhắc nhở Cố Phàm Chu, nhưng đã không kịp…

 

Con d.a.o kia đã cắm vào lưng Cố Phàm Chu, nhưng anh giống như không cảm nhận được sự đau đớn, anh nhẹ nhàng đặt tôi lên ghế sô pha, sau đó đưa tay rút con d.a.o ra ném sang một bên.

 

Cố Phàm Châu nắm chặt tay, gân xanh nổi lên.

 

Cuối cùng, nếu c ảnh s át khác không đến kịp thời, Cố Phàm Chu đã đ á n h c  h  ế  t tên đàn ông kia.

 

10,

Tại hành lang bệnh viện.

 

Chú c ảnh s át trung niên liên miên lải nhải với tôi, nói tôi và Cố Phàm Chu là một cặp trời sinh bla bla…

 

Nói chúng tôi không kết hôn với nhau thì không được.

 

Chú ấy còn nói, Cố Phàm Chu đã đi theo chú ấy mấy năm, chú nhìn anh từng bước đi đến vị trí này, anh đã bỏ ra rất nhiều.

 

Chú ấy còn nói tiếp, đây là lần thứ hai ông ấy nhìn thấy Cố Phàm Chu mất khống chế như vậy.

 

“Hả? Tại sao lại không phải là lần đầu tiên?”

 

“Sự chú ý của cháu đúng là kỳ lạ…”

 

“Cháu xin lỗi, chú nói tiếp đi.”

 

“Được, lần đầu tiên là vì chú…”

 

“...”

 

“Được rồi, chú không can thiệp quá nhiều vào chuyện của hai đứa, hai đứa tự mình xử lý đi, tốt nhất là cuối năm nay kết hôn luôn.”

 

Chú ơi, chú có biết mình đang nói gì không vậy?

 

Ba ngày sau, Cố Phàm Chu xuất hiện.

 

Lạ thật, anh không đến đồn c ảnh s át lĩnh thưởng mà lại đi đến chỗ tôi.

 

Mở cửa, tôi lặng lẽ nhìn chiếc áo anh đang mặc.

 

Ha, là chiếc áo người phụ nữ kia mua cho!

 

Tôi đóng cửa lại, nhưng thay vì nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi lại nghe thấy tiếng ai đó kêu đau.

 

“Anh bị ngốc à, lại dám dùng tay chặn cửa!?”

 

Tôi vội vàng tiến lên xem vết thương của anh, tím bầm của lên rồi, hu hu, làm tôi đau lòng quá đi mất.

 

Cố Phàm Chu thì lại rất vui vẻ, anh cười giống hệt con c h ó ở nhà ông bà tôi vậy.

 

“Tư Tư, sao hôm trước em không nghe điện thoại của tôi, ba ngày nay cũng không chịu đến thăm tôi?”

 

Hả?? Anh dám đ á n h đòn phủ đầu với tôi đúng không?

 

Vì tôi chỉ cao một mét sáu mươi ba nên phải kiễng chân lên mới nắm được cổ áo của Cố Phàm Chu.

 

Tôi tức giận mắng.

 

“Cố Phàm Chu! Từ bây giờ, em hỏi một câu anh trả lời một câu, không được nói dối, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, hiểu chưa!?”

 

Tôi biết tên nhóc này có nhiều chuyện giấu giếm tôi lắm!

 

“Tư Tư… có thể chờ một chút nữa được không?”

 

Ha, cơn tức giận của tôi không chờ nổi nữa.

 

Trên môi đột nhiên xuất hiện cảm giác ấm áp, nhân lúc tôi thất thần quên giãy dụa, Cố Phàm Chu nắm tay tôi, chỉ dẫn tôi ôm lấy cổ anh.

 

Một tay anh đặt sau gáy tôi, một tay anh ôm eo tôi.

 

Anh bước về phía trước một bước, tôi bị ép lùi một bước, cuối cùng anh dùng chân đóng cửa lại, đẩy tôi lên cửa rồi hôn.

 

Tôi bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, cả người mềm nhũn… nếu không phải anh vẫn đang giữ chặt tôi, chắc là tôi đã trượt xuống mặt đất rồi.

 

Không biết hôn bao lâu, đến khi mặt tôi đỏ bừng anh mới dần buông ra.

 

“Xin lỗi em, nhưng anh đã muốn làm như vậy từ lâu rồi.”

 

Cố Phàm Chu vùi đầu vào vai tôi, trong giọng nói tràn đầy d ụ c v ọ ng.

 

“Tư Tư, đó là chị ruột của anh.”

 

Nói xong, anh lại hôn tôi, còn mãnh liệt hơn cả vừa nãy.

 

(Hoàn chính văn)

 

Bình luận

9 bình luận

Loading...