Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lâm Diệu Lực Dư - 3

Cập nhật lúc: 2024-08-14 15:53:41
Lượt xem: 1,440

"Về mặt này tôi không có kinh nghiệm, kỹ thuật có thể sẽ kém…

 

Cậu có thể dạy tôi không?"

 

Lục Dư cúi đầu, môi mỏng chạm nhẹ vào má tôi.

 

Tôi run rẩy, vô thức nắm chặt áo sơ mi trắng của cậu ta.

 

Nhưng tôi cũng không có kinh nghiệm.

 

Lục Dư nhướng mày như đang cười nhạo, quả thật tôi giống như là một kẻ ngốc không biết gì.

 

Nhưng tôi không muốn bị cậu ta xem thường.

 

"Vậy mình sẽ bắt đầu nhé."

 

Tôi dồn hết can đảm hôn nhẹ lên môi cậu ấy. 

 

Cơ thể Lực Dư đột nhiên cứng lại.

 

Tôi tưởng cậu ấy đang lo lắng sợ hãi.

 

Tôi nhớ lại những cuốn tiểu thuyết tình yêu đã đọc, nhẹ nhàng an ủi: "Lần đầu có thể hơi đau, cậu cố gắng chịu đựng nhé."

 

Lục Dư đột ngột bật cười.

 

"Không sao, mình không sợ đau."

 

Chưa bao giờ tôi thấy đêm dài đến vậy.

 

Tôi không hiểu, rõ ràng tôi mới là người chủ động.

 

Nhưng tại sao nửa đêm chỉ mình tôi kêu đau?

 

Cánh tay vừa nâng lên liền bị Lực Dư giữ lại.

 

Cậu ta như con ch.ó con vậy, đâu đâu cũng muốn cắn vài cái.

 

Tôi gần như cả đêm không ngủ.

 

 

Hít thở không khí buổi sáng, tôi cảm thấy mình như một xác khô bị hút hết sinh khí.

 

Lực Dư tinh thần phấn chấn.

 

Cậu ấy bế tôi đi tắm, mặc quần áo cho tôi, ra ngoài mua bữa sáng.

 

Bận rộn không thấy mệt mỏi.

 

Tôi nghi cậu ấy khỏe đến mức có thể cày cấy cả đất nước Hàn Quốc mà không thở hổn hển phát nào mất.

 

Tiền này coi như bỏ, tôi lỗ lớn rồi!

 

Nên trước khi Lực Dư trở lại, tôi đã bỏ trốn.

 

 

5.

 

 

Tiết học bắt đầu lúc 8 giờ sáng, tôi dùng sách giáo khoa để che mặt lại.

 

Cơn buồn ngủ ập tới đến nỗi đầu tôi có cảm giác như đang đ.â.m thẳng xuống địa ngục vậy, giống như có hai gã đàn ông nặng cả trăm cân đang treo trên mí mắt tôi.

 

“Đêm qua cậu làm gì mà quầng thâm mắt rõ thế kia?” Trần Nguyệt thì thầm hỏi.

 

Tôi uể oải nhìn cô ấy một cái.

 

“Nếu mình nói quầng thâm mắt này là do mình ngủ dậy mà có, cậu có tin không?”

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Cô ấy phấn khích che miệng: ”Cậu không phải đã thực sự với Lực Dư chứ!”

 

Tôi mệt mỏi gật đầu, cảm giác linh hồn đang bay lơ lửng trên trời vậy..

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lam-dieu-luc-du/3.html.]

 

“Tối qua mình gửi đồ ăn cho cậu, có hợp không?”. Cô ấy nhướng mày cười.

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)

 

 

 

Tôi ngơ ngác nghĩ một lúc lâu mới hiểu được câu ta đang nói gì.

 

Tối qua tôi mơ màng, hình như có nghe Lực Dư nói “hơi chật”.

 

Tôi lắc đầu, tiếp tục gật gù.

 

Trần Nguyệt càng trở nên phấn khích. Cô ấy véo mạnh vào đùi tôi.

 

“Con nhỏ này, ăn sung sướng quá đi thôi, mình mua size lớn nhất rồi đó!”.

 

Cô ấy chỉ vào cửa sau lớp học, cánh tay run rẩy vì phấn khích.

 

“Lực Dư đang đợi cậu tan học kìa, hai người giờ đúng dính như keo, không rời nhau được nổi nửa bước à?”

 

Tôi khó nhọc mở mắt nhìn về phía sau, Lực Dư đứng dựa bên cột hành lang. 

 

Dáng người cao gầy, hệt như một cây bách thẳng tắp.

 

Đặc biệt là…. khá đẹp.

 

Nhớ lại một chút.

 

Cảm giác thật tuyệt.

 

Tôi chợt bất giác thu hồi ánh mắt.

 

Đợi tôi?

 

Không thể nào.

 

Chúng tôi cơ bản chỉ là giao dịch tiền bạc sòng phẳng, cậu ấy chắc chắn không muốn có quan hệ gì khác với tôi.

 

Tan học, tôi ôm sách đi ngang qua Lực Dư mà không ngoảnh lại.

 

Nhưng đột nhiên Lực Dư nắm lấy cổ tay tôi.

 

Xung quanh các bạn học đang đi qua đi lại.

 

Lực Dư im lặng kéo tôi vào góc.

 

Tôi đoán mãi không ra ý định của cậu ấy, chợt bất giác hiểu ra.

 

“Cậu tìm mình vì mình chưa đánh giá 5 sao cho cậu đúng không?”

 

Tôi rút điện thoại ra mở app.

 

Lực Dư liền giơ tay tắt màn hình điện thoại và nhìn thẳng vào tôi.

 

Đôi mắt lạnh lùng nhưng có chút lúng túng.

 

“Sáng nay cậu rời đi sớm? Là vì tối qua mình làm chưa tốt sao?”

 

“Khụ…khụ…” Tôi xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, chỉ muốn lập tức bịt miệng cậu ta lại.

 

“Cậu đừng nói nữa”.

 

Cậu ấy đưa cho tôi một túi nhựa, bên trong hình như là thuốc mỡ và bông ngoáy.

 

Tôi ngơ ngác chớp mắt.

 

Ánh mắt Lực Dư dừng lại dưới cổ tôi một giây.

 

Giọng khàn khàn, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tối qua mình hơi mất kiểm soát”.

 

“Mình đã mua thuốc mỡ, bôi vào sẽ không đau nữa”.

 

 

Loading...