Chạm để tắt
Chạm để tắt

Làm chị gái tốt - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-23 21:52:50
Lượt xem: 258

6

 

"Giản Hạnh em quen rất nhiều bạn ở trường. Em đã bao giờ nghe nói đến Chu Lê, lớp trưởng lớp bên cạnh chưa?"

 

Khi chúng tôi đang làm bài tập cùng nhau, tôi đột nhiên đề cập đến điều này.

 

"Tại sao chị lại nhắc đến chuyện này?" Giản Hạnh có vẻ nghi ngờ.

 

Mèo không ăn cá

"Hôm nay ở văn phòng, chị nghe thầy giáo khen cậu ấy, nói tính cách cậu ấy không tệ, năng lực giao tiếp tốt, cho nên chị muốn làm quen với cậu ấy, nghe nói em và cậu ấy là bạn tốt, em có thể giúp chị không?"

 

Trong những lời này của tôu, không có một câu nào là thật, bao gồm một câu cuối cùng.

 

Tôi nhìn tâm tư Giản Hạnh chuyển động, cuối cùng trực tiếp liếc mắt một cái.

 

“Chị không phải rất lợi hại sao? Tự mình đi đi, tuy rằng em là bạn tốt cuả cậu ấy, nhưng cậ ấy cũng không phải người nào cũng muốn quen biết, chị nên từ bỏ hy vọng đi.”

 

Tôi trong nháy mắt thất vọng, im lặng.

 

Ngày hôm sau, tôi liền nhìn thấy Giản Hạnh mang theo bữa sáng đi tìm Chu Lê.

 

Hai người có vẻ trò chuyện không tệ, không đến một ngày, liền đi cùng một chỗ.

 

Giản Hạnh thậm chí để cho Chu Lê cố ý ở cửa lớp chờ cô.

 

“Chị họ, Nhạc Nhạc không thích chị, em muốn cùng cậu ấy về nhà, sẽ không đi với chị nữa.”

 

Giản Hạnh có chút cao ngạo đi qua bên cạnh tôi, giống như cuối cùng cũng thắng tôi một lần.

 

“Giản Ninh, cậu nhìn bộ dạng vừa rồi của cô ấy xem, quả thực rất ghê tởm, cũng chỉ có cậu chịu được cô ấy.”

 

Cô gái ngồi phía sau tôi không nhịn được nói.

 

Tôi không nói gì, gượng cười, im lặng thu dọn đồ đạc rồi rời đi một mình.

 

Mối quan hệ giữa Giản Hạnh và Chu Lê ngày càng tốt đẹp hơn, cả hai thậm chí còn gắn bó với nhau sau giờ học, nói chuyện và cười đùa.

 

Và tôi càng trở nên cô đơn và buồn bã hơn.

 

Trong mắt Giản Hạnh, đây là sự ghen tị.

 

Trên mặt cô xuất hiện nhiều nụ cười hơn.

 

Tôi nhìn cô ta rời đi, tìm kiếm bóng lưng của Chu Lê, từ từ bỏ lớp ngụy trang trên mặt ra, tập trung vào việc học.

 

Năng lượng của con người là có hạn.

 

Tôi muốn tiêu diệt Giản Hạnh, tiêu diệt cô ấy từ tận gốc rễ.

 

Để duy trì cái gọi là tình bạn, cô đã bắt đầu bỏ bê việc học.

 

Đã có kết quả giữa kỳ.

 

Tôi đứng nhất nhì lớp.

 

May mắn thay, Giản Hạnh vẫn ở giữa lớp.

 

Vốn dĩ cô ta đứng ở vị trí cao, nhưng lần này cô ta đã tụt xuống mười bậc.

 

Tôi thấy nụ cười của Giản Hạnh biến mất ngay lập tức sau khi nghe kết quả của mình.

 

Cô ta rất coi trọng điểm số.

 

Cô giáo bóng gió nhắc nhở cô mấy câu, nói cô có cơ sở tốt, hy vọng có thể tập trung một chút.

 

Đôi mắt Giản Hạnh đỏ hoe nhưng cô vẫn cố kìm nén.

 

Sau giờ học, một bạn cùng lớp lập tức đến bàn tôi và hỏi bài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lam-chi-gai-tot/chuong-6.html.]

 

Tôi đạt điểm cao tính cách lại tốt, trong lớp tôi cũng rất sẵn lòng giúp đỡ các bạn cùng lớp chia sẻ những vấn đề mà các bạn chưa biết, và lần này cũng không ngoại lệ.

 

Tôi thì thầm và dùng bút đỏ để chỉ ra những lỗi sai của các bạn cùng lớp. 

 

Tôi chưa kịp nói được vài lời thì Giản Hạnh đột nhiên đứng dậy.

 

Cô ta khóc, cắn môi dưới và nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ.

 

"Không phải chỉ là thành tích của chị cao hơn tôi thôi sao? Giang Ninh, chị tự hào cái gì thế?"

 

Cô ta đẩy mạnh, làm bàn của tôi đổ xuống và sách rơi vãi trên sàn.

 

Tôi choáng váng nhưng trong lòng lại có cảm giác báo thù.

 

Đúng, chỉ vậy thôi, nhưng chưa đủ, còn lâu mới đủ!

 

"Giản Hạnh cậu nổi điên cái gì?”

 

Tôi còn chưa nói chuyện, đã có bạn học tức giận.

 

Những bạn học còn lại giúp tôi nâng bàn học lên, nhặt sách vở đồ dùng rải rác trên mặt đất lên.

 

Chỉ là có mấy cây bút máy sợ là phải bỏ đi.

 

Điều này càng khiến các bạn học tức giận hơn.

 

Tôi im lặng hồi lâu, như thể tôi vô cùng oan ức và đau lòng.

 

Cuối cùng lại nhẹ giọng nói, "Có thể tâm tình em ấy không tốt.”

 

Những lời này đem chán ghét bài xích của bạn học đối với Giản Hạnh tăng lên không chỉ một bậc.

 

Tôi nghe bọn họ khiển trách Giản Hạnh, cùng với lời an ủi tôi, không lên tiếng.

 

Sắp đến giờ học Giản Hạnh mới trở về, cô ta đỏ mắt trừng tôi, càng giống như tôi đã làm chuyện ác tày trời gì đó.

 

Tiết sau vừa vặn là tiết của chủ nhiệm lớp.

 

Tôi không chủ động đề cập nhưng trong lớp có bạn học nhịn không được đứng lên, kể lại chuyện Giản Hạnh đã làm một lần.

 

Chủ nhiệm lớp ghét nhất chính là bạn học trong lớp nảy sinh mâu thuẫn đến mức động tay động chân.

 

Vừa vặn tiết học này là tiết họp lớp, cô buông quy định lớp mới vốn muốn giảng xuống, cẩn thận tìm hiểu rõ chuyện này.

 

Giản Hạnh muốn giải thích chuyện này, nhưng cô không thể làm cho hành vi của mình thay đổi, cô còn không muốn thừa nhận mình sai chứ đừng nói đến xin lỗi.

 

Tôi im lặng suốt buổi, mãi đến cuối cùng, khi chủ nhiệm lớp tức giận đến mức định gọi điện cho phụ huynh thì tôi mới lên tiếng.

 

"Cô, quên đi. Thím mà biết chuyện có thể sẽ đánh em ấy. Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát đâu."

 

Người ta nói trẻ con biết khóc có đồ ngọt để ăn.

 

Những đứa trẻ hiểu chuyện không có gì cả.

 

Tuy nhiên, trẻ hay khóc sẽ chỉ khiến mọi người phiền phức.

 

Còn hiểu biết đúng mực sẽ khiến người ta thêm đau lòng vì không thể không bảo vệ họ.

 

Đây là một trong số đó, và lý do quan trọng nhất là... Vô ích thôi.

 

Tôi nhớ lần duy nhất tôi gọi điện cho bố mẹ ở trường tiểu học.

 

Tôi nhớ rõ lời người đó đã nói ngày hôm đó.

 

Sự thoải mái và che chở mà người khác có trong tầm tay tôi sẽ không bao giờ có được .

 

Loading...