Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Lại Đây, Hôn Anh Một Cái - 01.

Cập nhật lúc: 2024-09-02 15:08:18
Lượt xem: 8

Thành phố A.

 

Cuối tháng tám, nắng hè rực rỡ, sóng nhiệt cuồn cuộn, làm người ta cảm thấy ngột ngạt.

 

Lâm Nhiễm mang balo đi theo sau dì nhỏ, ra khỏi sân bay và ngồi vào một chiếc xe ô tô dài màu đen.

 

Trong xe mở điều hòa, gió mát thổi vào mặt, mát mẻ thoải mái. Lâm Nhiễm để hai tay trên đầu gối, nhìn qua cửa sổ xe ngắm nhìn thành phố lớn phồn hoa nhưng lạ lẫm, lòng đầy m.ô.n.g lung.

 

Mẹ qua đời, cha là con nghiện cờ b.ạ.c càng trở nên tệ hơn, thường xuyên say rượu và nổi điên, đập phá đồ đạc, mắng chửi cô, ép cô nghỉ học đi làm để trả nợ. Dì nhỏ báo cảnh sát, thuê luật sư, mất mấy tháng trời, cuối cùng cũng đưa cho cha cô một khoản tiền rồi đưa cô đi.

 

Nơi cô ở rất nghèo, con gái mười mấy tuổi nghỉ học đi làm là chuyện bình thường. Giang Dung, cũng chính là dì nhỏ của Lâm Nhiễm, là người đầu tiên ra khỏi làng và có chút danh tiếng ở thành phố lớn.

 

“Nghe nói cô ấy từ nhân viên lễ tân công ty leo lên làm thư ký của sếp, còn thu phục luôn cả sếp.”

 

“Phụ nữ mà, không giở chút thủ đoạn hay đi đường tắt thì sao mà dễ thành công được.”

 

“Nghe nói sếp đó gần năm mươi tuổi, đã qua hai đời vợ, còn có con riêng, béo lùn xấu xí.”

 

“Haiz, làm mẹ kế cho người giàu, ai biết là sướng hay khổ.”

 

Đó đều là những lời đồn ở làng, thật giả thế nào Lâm Nhiễm không biết, cô chỉ biết dì nhỏ học hết cấp hai đã ra ngoài làm việc, từng làm lao công, vào xưởng, làm phục vụ, siêng năng độc lập, kiên trì học hỏi, nhiều năm nay trong thực tế tích lũy kiến thức không thua gì nhiều người có học vấn cao.

 

Trên người cô có một tinh thần “dù cuộc sống có đẩy mình đến đâu, vẫn kiên cường đối mặt, tin tưởng có thể tạo ra một thế giới nhỏ cho mình”.

 

Đó là điều mà Lâm Nhiễm ngưỡng mộ và khao khát.

 

Nửa tiếng sau, xe ra khỏi cao tốc, đi vào khu biệt thự.

 

Sau mấy tiếng đồng hồ di chuyển, đầu óc Lâm Nhiễm hơi choáng, cô đi theo dì nhỏ xuống xe.

 

Vào trong nhà, Giang Dung nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Ngồi nghỉ chút đi, dì đi lấy bộ đồ cho cháu tắm rửa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/lai-day-hon-anh-mot-cai/01.html.]

Nội thất bên trong mang vẻ sang trọng tinh tế, mỗi góc nhỏ dường như đều được thiết kế tỉ mỉ, lộng lẫy đến nỗi không rời mắt được.

 

Lâm Nhiễm ngồi chân khép chặt, chỉ ngồi nửa mông, ngồi rất cẩn thận và đoan chính, sợ bộ đồ rẻ tiền của mình làm hỏng bộ sofa mềm mại đắt tiền này.

 

Bỗng trên lầu vang lên tiếng mở cửa, Lâm Nhiễm ngẩng lên nhìn, thấy một người cao ráo thanh mảnh, chân rất dài, áo hoodie che đầu, che kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ sống mũi cao và đôi môi mỏng lạnh lùng, mắt nheo nheo, hai tay lỏng lẻo nhét vào túi quần, bước xuống chậm rãi.

 

Dép lê bị hắn dẫm phát ra tiếng “bẹp bẹp”, thong thả, trong không gian rộng lớn này nghe đặc biệt rõ ràng. Hắn dường như không phát hiện dưới phòng khách có người, xuống bậc cuối cùng, đi thẳng đến tủ lạnh, giơ tay lấy một lon coca, tay kia vẫn đút túi, ngón tay nhẹ nhàng chọc vào vòng bật nắp, khẽ kéo nhẹ mở ra.

 

Hắn ngửa đầu tu mấy ngụm, kèm theo tiếng nuốt, yết hầu chuyển động, đặc biệt quyến rũ.

 

Thị giác và thính giác bị tấn công đồng thời, Lâm Nhiễm đỏ ửng tai, định dời mắt đi, hắn bỗng mở mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng đối diện.

 

Thiếu niên ngũ quan khắc sâu mà tinh tế, cực kỳ ưa nhìn, môi mỏng mũi cao, nhất là đôi mắt đẹp ấy, lạnh lùng bất kham, vô tình toát ra vài phần bất cần.

 

Nhưng trên người hắn lại có khí chất tao nhã bẩm sinh, hai khí chất kết hợp, vừa quý phái vừa bất cần.

 

Ánh mắt hắn thản nhiên, không có cảm xúc gì, rất nhanh dời tầm mắt, tay đơn cầm lon coca, lười biếng lê dép lên lầu.

 

Tiếng đóng cửa trên lầu truyền đến, Lâm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.

 

Chẳng mấy chốc, Giang Dung mang bộ đồ ra, dẫn cô lên tầng hai, “Nhiễm Nhiễm, đây là phòng của cháu.”

 

Phong cách thiếu nữ điển hình, tông màu hồng chủ đạo, giường công chúa xinh xắn, nhìn rất mềm mại, có tủ quần áo, bàn học, và hai chiếc ghế đơn.

 

Phòng rất rộng, rất mơ mộng, là phong cách mà mọi cô gái đều yêu thích. Lâm Nhiễm cảm giác như đang mơ, cô nhớ căn phòng cũ của mình chỉ đủ để đặt một chiếc giường nhỏ và một chiếc bàn học, lại thường xuyên bị dột mưa, không khỏi thở dài về sự chênh lệch giữa nghèo và giàu.

 

“Có gì cần thì nói với dì nhé.” Giang Dung nhẹ nhàng xoa mặt cô, “Từ nay, dì sẽ là mẹ của cháu.”

 

Nhắc đến mẹ, mũi Lâm Nhiễm cay cay, giọng nghẹn ngào nói: “Dì, cảm ơn dì.”

 

Mẹ không mạnh mẽ như dì, bà quá yếu đuối, quá phong kiến, dây dưa với người cha nghiện cờ b.ạ.c hai mươi mấy năm, đến c.h.ế.t cũng không hưởng được ngày nào vui vẻ.

 

Loading...