KÍnh Hoa Ánh Trì Nguyệt - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:48:09
Lượt xem: 1,386

Tôi nhếch môi cười mỉa mai nói:

"Chà."

"Tình cảm hồi niên thiếu sao có thể coi là thật?”

Tôi không muốn tranh cãi với anh ta nữa liền bước tới trước cửa nhà và chuẩn bị mở cửa.

Mật khẩu kêu bíp.

Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, giọng nói đầy van xin run rẩy từ phía sau vang lên:

"Vậy có thể để tôi yêu em một lần nữa không?”

"Lần này hãy để tôi theo đuổi em."

Tôi chậm rãi quay lại, ánh mắt đầy vẻ khó tin:

“Anh nằm mơ à?”

Bây giờ anh ta đang cố trả thù tôi phải không?

Chơi lại lần nữa?

Quý Thần Tự lộ ra vẻ mặt thất bại.

Đột nhiên anh ta cảm thấy khó chịu đến mức không biết phải làm gì.

"Chỉ là... tôi chưa từng yêu em thôi."

"Hoặc."

“Tôi đã không phát hiện ra bản thân yêu em.”

Tả Bồi Phong đã nói đúng.

Anh ta thực sự đã bị tát vào mặt.

Vẫn luôn nói rằng sẽ không bao giờ hối hận.

Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh cô ấy nắm tay người khác, anh ta lại cảm thấy hối hận đến mức muốn xé nát người đàn ông đó.

Đây chính là Giang Kính Nguyệt của anh ta.

Giang Kính Nguyệt đã theo dõi anh và sẽ ở đó bất cứ khi nào anh quay lại.

Tại sao giữa chừng lại bị người khác bắt cóc chứ, không thể chuộc về được nữa sao?

"Ồ, làm sao một người trưởng thành lại có thể không hiểu bản thân mình đang muốn gì?"

"Chẳng qua cũng chỉ giả vờ câm điếc để thể hiện sự tự tin của mình thôi."

"Yêu mà không biết bản thân mình yêu.”

"Đó thường là cái cớ được những kẻ ngốc dùng để che đậy lòng tham của mình."

Không biết Trì Tịch từ lúc nào đã đứng ở cửa thang máy, khoanh tay dựa vào tường.

Chiếc áo len màu be và quần thể thao màu đen trông hơi lạ lùng mà không cần lý do.

22. Ánh mắt Quý Thần Tự co rúm lại khi nhìn thấy Trì Tịch, trong mắt lộ rõ ​​vẻ nguy hiểm.

Rõ ràng Trì Tịch trước mặt chính là người đàn ông đã khiêu khích anh ta qua điện thoại vào tối hôm đó.

"Ồ, Trì Tịch."

"Thế mà lại là anh."

Trì Tịch cong môi, chắp ngón trỏ và ngón giữa lên trước trán chào, giữa hai lông mày là vẻ đẹp trai tự nhiên:

"Xin chào, người bạn trai cũ mất rồi mới biết hối hận.”

Khuôn mặt của Quý Thần Tự đột nhiên tối sầm lại.

Trì Tịch hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt u ám của anh ta, ánh mắt nhàn nhã của anh quét qua những hộp quà rải rác trên mặt đất.

Cuối cùng, ánh mắt ấy dừng lại ở chiếc cà vạt đã bị vứt đi.

Anh nhìn tôi với ánh mắt mỉm cười:

"Cho tôi? Một món quà chính thức?"

Tôi phồng má giận dữ: “Không phải.”

“Ồ.” Trì Tịch đáp, nhưng sau đó lại cúi xuống nhặt chiếc cà vạt lên rồi quàng lên cổ, anh bước đến chỗ tôi, bình tĩnh nói:

“Thắt cà vạt cho tôi đi.”

Tôi trợn mắt nhìn anh rồi kéo anh vào nhà:

"Anh đeo loại cà vạt nào với áo len của mình vậy?"

"Không sao đâu, dù thế nào đi nữa tôi cũng vẫn đẹp trai mà."

Cánh cửa sau lưng anh đóng lại.

Tôi không nhìn lại nhưng vẫn nghe thấy tiếng thì thầm u sầu lạc lối phía sau:

"Nhưng rõ ràng là em đã vì tôi mà học cách thắt cà vạt...”

23. Dưới sự ám thị mờ nhạt của đại lão họ Trì, cuối cùng tôi cũng đến bữa tiệc của vợ chồng Tả Bồi Phong.

Trì Tịch mặc một bộ vest chỉnh tề, dáng người cao ráo, vừa bước xuống xe đã thu hút sự chú ý của mọi người nơi đây.

Tả Bồi Phong bước tới, nở nụ cười ấm áp rồi đưa tay về phía anh:

"Xin chào Trì Tịch, tôi là Tả Bồi Phong."

Trì Tịch đưa tay ra bắt lại, mỉm cười thân thiện không kém.

Nhưng điều anh nói khiến tôi phải che mặt lại:

"Ừ, anh thấy cà vạt của tôi trông ngầu không?"

"Đó là món quà chính thức của Kính Nguyệt để cô ấy công khai tôi là bạn trai của cô ấy."

Tôi :"...”

Trì Tịch, anh rất giỏi trò chuyện, cũng rất thù dai.

Tả Bồi Phong có lẽ vẫn chưa biết.

Điều này xuất hiện có lẽ vì câu nói "Anh sẽ giới thiệu cho em người mới" vào ngày Giáng sinh của anh ấy.

Mọi người lần lượt đến dự tiệc, bữa tiệc dần trở nên sôi động hơn.

Với cái thân phận của Trì Tịch ở đó, cho dù có ý định không giao lưu cũng không tránh khỏi bị lôi kéo.

Tôi tìm một góc yên tĩnh vừa ăn tiramisu vừa nhìn Tả Bồi Phong nắm tay vợ trên sân khấu và khóc như một kẻ ngốc.

Cũng khá cảm động đấy.

Tả Bồi Phong của trước đây cũng là một kẻ cặn bã hạng nhất nhì.

Anh ấy theo đuổi vợ cũng vô cùng mãnh liệt.

Thế mà anh ấy lại thực sự có thể mang người ta về nhà.

Đột nhiên có một bóng người đứng bên cạnh tôi.

Tôi không quay đầu lại nhìn nhưng vẫn biết đó là ai.

Hôm nay trước khi đến đây, tôi đã nghĩ đến cuộc gặp mặt này.

So với hôm đó say khướt thì hôm nay Quý Thần Tự đã chỉnh tề sạch sẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kinh-hoa-anh-tri-nguyet/chuong-12.html.]

Nhưng vẫn có thể cảm nhận được vẻ mặt hốc hác và đôi mắt đỏ ngầu.

Gần đây anh chàng này có vẻ không được tốt lắm.

"Kính Nguyệt..."

Quý Thần Tự gọi tên tôi một cách khó khăn.

Tôi nhìn đôi tình nhân đang ôm nhau trên sân khấu, họ giơ tay về phía tôi.

Lòng bàn tay anh ta mở ra, một chiếc nhẫn nằm trong lòng bàn tay.

Có vẻ lúc trước đã bóp quá mạnh nên nó đã để lại vết hằn trên lòng bàn tay.

“Chúng ta cũng kết hôn nhé, được không?”

"Xin lỗi a."

"Đã quá muộn cho lời đề nghị đó..."

"Tôi sẽ không bao giờ làm em thất vọng nữa. Tôi sẽ tử tế với em, em sẽ là người duy nhất trong đời tôi."

24. Tôi mất cảm giác thèm ăn và đặt chiếc nĩa xuống bàn.

Đưa tay cầm chiếc nhẫn mà trước đây tôi luôn đeo ở trên tay lên.

Đôi mắt anh ta cuối cùng cũng sáng lên, tôi quay người và mở cửa sổ.

Chiếc nhẫn tạo thành một hình parabol trên không và cuối cùng rơi xuống bể bơi.

Cơ thể của Quý Thần Tự run lên.

Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của anh lại càng thêm nhạt, môi anh mím lại rồi hoảng sợ nói:

"Kính Nguyệt, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi."

“Ngày trước là tôi không biết quý trọng, là tôi ngu ngốc.”

"Tôi sẽ thay đổi, ta sẽ theo đuổi em."

Quý Thần Tự vẫn không dám nhớ lại sự tuyệt vọng của mình khi gửi tin nhắn vào ngày hôm qua nhưng đã bị xóa.

Thật không dễ dàng anh ta mới tìm được cách.

Khi anh ta nhìn thấy hy vọng thì dấu chấm than màu đỏ đó đã xé nát những kỳ vọng của anh thành từng mảnh.

"Kính Nguyệt, hiện tại tôi không cầu xin em tha thứ và chấp nhận tôi."

“Nhưng dù sao đi nữa, hãy chừa đường cho tôi nhé?”

"Hãy để tôi bù đắp và theo đuổi em một lần nữa.”

"Ra ngoài thì nhớ rẽ trái."

Một tiếng cười lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Trước khi kịp định thần lại, tôi đã bị kéo vào một vòng tay rắn chắc và ấm áp.

Trì Tịch ôm lấy tôi một cách chiếm hữu, ngạo nghễ nhướn mày nhìn Quý Thần Tự:

“Anh có muốn biết thêm về lò hỏa táng không?”

“Đến lúc đó tôi sẽ giúp anh thu thập tro cốt.”

25. Bị Quý Thần Tự quấy rầy như vậy, tôi và Trì Tịch không thể ở lại lâu hơn vì sợ làm phiền tới bữa tiệc của người khác.

Tôi chào hỏi và rời đi trước.

"Anh không về nhà à?"

Tôi nhìn động tác điều khiển hướng đi của Trì Tịch mà cảm thấy có chút bối rối.

“Không, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt.”

"Đưa em ra biển ngắm bình minh."

26. Tôi thực sự tin vào âm mưu của Trì Tịch.

Ừ, ngắm bình minh.

Nhưng anh ấy không nói rằng thời điểm trước khi mặt trời mọc là ở trên xe… khụ.

Lúc tình yêu trở nên mãnh liệt là khoảnh khắc khó hiểu nhất.

Trì Tịch kéo tay tôi lên, một cảm giác lạnh lẽo thoáng qua từ ngón đeo nhẫn của tôi.

Trong giây lát, ý thức của tôi trở nên rõ ràng hơn, nhưng giây tiếp theo ngón tay của tôi và ngón tay anh ấy đan chặt vào nhau...

Cuộc gọi của Tả Bồi Phong đến ngay trước bình minh.

Tôi dùng hết sức dựa vào n.g.ự.c Trì Tịch, trong giọng nói vẫn còn có chút buồn ngủ:

"Có chuyện gì vậy, anh Bồi Phong?"

Nhưng đầu bên kia điện thoại không phải Tả Bồi Phong mà là một người bạn chung khác của chúng tôi:

"Kính Nguyệt, mau đến xem Thần Tự!"

“Cậu ấy đã bơi hàng tiếng đồng hồ trong bể bơi để tìm chiếc nhẫn em đánh rơi.”

"Mùa đông thì làm sao mà ai chịu nổi! Khi lên bờ cậu ấy đã ngất xỉu."

“Bây giờ cậu ấy đang ở bệnh viện, sốt rất cao.”

"Dù sao thì các cậu đã lớn lên cùng nhau…”

"Hãy đến gặp cậu ấy..."

Nghe vậy, tôi mím môi rồi bình tĩnh nói:

"Anh ta tỉnh rồi à? Nếu anh ta tỉnh thì đưa điện thoại cho anh ta đi."

Đầu bên kia điện thoại im lặng trong mười giây.

Sau đó, giọng nói khàn khàn yếu ớt của Quý Thần Tự nghe như đang khóc vang lên:

"Kính Nguyệt, tôi tìm được chiếc nhẫn rồi."

"Tôi, tôi tìm được rồi, em có thể..."

“Quý Thần Tự.” Tôi chậm rãi ngắt lời anh ta, “Hiện tại anh thật có nhiều phương thức để làm phiền tôi.”

"Đừng làm những việc vô ích này nữa, cũng đừng trì hoãn việc tôi và Trì Tịch ngắm mặt trời mọc."

Đầu bên kia của điện thoại đột nhiên dừng lại.

Tôi cũng tạm dừng.

Bởi vì vừa rồi khi cúi đầu xuống, tôi đã nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình.

Dưới ánh nắng chợt lóe lên, nó tỏa ra ánh sáng chói lóa.

Trì Tịch vòng tay qua eo và ôm tôi vào lòng.

Tay kia chạm vào chiếc nhẫn kim cương, anh trầm giọng nói:

"Nếu em đã đeo chiếc nhẫn của tôi thì em phải ở bên tôi đến hết cuộc đời."

"Nếu em dám chạy..."

Tôi nở một nụ cười, mày hơi nhướng lên:

"Thì tro cốt của em sẽ cho anh.”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...