KÍnh Hoa Ánh Trì Nguyệt - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:26:56
Lượt xem: 796

Trong lòng Tả Bồi Phong trầm xuống, anh vội vàng rời đi rồi mở ra vòng bạn bè của Giang Kính Nguyệt.

Sau khi nhìn vào ảnh và không thấy chiếc nhẫn trên ngón trỏ mảnh khảnh của cô, anh liền hít một hơi: “A——xong rồi!”

“Tra nam tìm đường c h ế t cuối cùng cũng c h ế t rồi.”

19. Sau ngày lễ Giáng sinh là cuối tuần và xưởng gốm đóng cửa.

Khi ra khỏi chỗ ở của Trì Tịch, tôi không về nhà trước mà đặc biệt đi đến trung tâm thương mại.

Tôi đã chọn một món quà kỷ niệm ba năm kết hôn cho vợ chồng Tả Bồi Phong.

Nhân tiện, tôi cũng mua cho ai đó một chiếc cà vạt để làm quà Giáng sinh.

"Đinh--"

Thang máy lên đến tầng căn hộ của tôi rồi.

Tôi vừa ngẩng đầu định bước ra ngoài thì một bóng đen đột nhiên lao về phía tôi.

Thận thể bị đẩy mạnh vào vách cabin thang máy.

Tôi đau đớn kêu lên nhưng lại bị chặn bởi một nụ hôn thô bạo:

"Ưm!"

Mùi rượu nồng nặc đọng lại trên chóp mũi tôi.

Quý Thần Tự dùng đôi mắt đỏ rực nhìn và ôm lấy mặt tôi, anh ta gần như gặm nhấm mà hôn lên môi tôi.

Tôi đau đến mức cau mày:

"Buông…a! Buông ra…”

Tôi liều mạng đẩy vai Quý Thần Tự.

Khoảnh khắc lưỡi anh ta cạy để mở môi tôi, tôi đã cắn thật mạnh.

“Hừ!” Quý Thần Tự cảm thấy đau đớn, cuối cùng cũng buông ra.

Tôi bỏ chạy, không dám ở lại dù chỉ một giây.

Nhưng vừa chạy ra ngoài, cổ tay đã bị tóm lấy:

"Tôi con mẹ nó còn có thể ăn thịt em sao? Tại sao lại chạy?"

Quý Thần Tự giữa chặt tôi, giận dữ gầm lên.

Tôi vung tay ném hết hộp quà lên người anh:

“Vậy xin hỏi vừa rồi anh đang phát điên à?”

"Đúng!"

Quý Thần Tự giơ chân đá văng mấy cái hộp rơi vãi trên mặt đất.

Ngực anh phập phồng vì dữ dội, mắt dán chặt vào ngón áp út, như thể giây tiếp theo anh ta sẽ nhào tới và vồ cắn đứt cổ

của tôi.

"Tối hôm qua em đã đi đâu? Tại sao cả đêm không trở về?"

Tôi chỉ cảm thấy bối rối:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kinh-hoa-anh-tri-nguyet/chuong-11.html.]

“Tôi đi đâu hình như cũng không liên quan đến anh phải không?”

Cơ thể Quý Thần Tự run rẩy kịch liệt, anh ta đưa tay lau mặt, ánh mắt hung ác:

"Thằng đó là ai?"

Một câu hỏi rất quen thuộc.

Tôi ngẩng đầu lên, không trả lời mà lặng lẽ nhìn anh ta.

Bản thân Quý Thần Tự cũng đã nhận ra điều gì đó, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.

Không biết là do say rượu hay gì nữa.

Thân thể anh ta hơi lắc lư, hai tay chống vào tường:

“Anh ta ép em à?”

“Không, chúng tôi đang ở bên nhau.”

Quý Thần Tự nhắm mắt lại, che giấu vết nứt trong mắt:

"Chia tay với người đó đi.”

"Không phải em muốn ở bên tôi à?"

"Được, chúng ta ở bên nhau."

“Nếu em chia tay với anh ta, tôi có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.”

Nói xong, Quý Thần Tự nhẹ nhàng thở dài, tựa như đã hoàn toàn thỏa hiệp với một thế lực vô hình nào đó:

"Giang Kính Nguyệt, em thắng."

"Thời gian này, tôi đã nhớ em rất nhiều.”

"Chúng ta ở bên nhau, sau này tôi sẽ không bao giờ có người khác nữa.”

Ồ tôi hiểu rồi.

Hoá ra anh ta đã thấy thông báo chính thức tối qua của tôi.

Anh ta coi đây là thủ đoạn để kích thích anh ta.

"Quý Thần Tự, anh không hiểutôi."

"Tôi có thể phân biệt được trái tim của bản thân."

"Nếu thích anh, tôi sẽ công khai theo đuổi anh."

“Tôi sẽ không ấu trĩ đến mức bàn luận về thắng thua qua việc tìm người khác để thử lòng anh.”

Sắc mặt của Quý Thần Tự trong nháy mắt tái nhợt.

Các ngón tay cong vào trong nhưng không thể tạo thành nắm đấm.

Đôi mắt anh ta đỏ hoe và nở một nụ cười cực kỳ méo mó:

"không thể nào."

"Rõ ràng là em rất thích tôi."

"Làm sao có thể... trong thời gian ngắn như vậy đã đi theo người khác?”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...