Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp Này Bạc Đầu Cùng Chàng - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-09-21 10:01:22
Lượt xem: 3,180

4

 

Hương Thảo nhận lấy lá thư, vẻ mặt đầy nghi hoặc và do dự, hỏi: "Tiểu thư, có phải là Tiêu đại nhân sống cạnh Xuân Phong Uyển của chúng ta không?"

 

"Đúng vậy. Lá thư này, ngươi nhất định phải giao tận tay cho hắn, sau đó, hãy ở lại bên đó chờ hắn."

 

"Chờ hắn? Tại sao?" Hương Thảo càng thêm thắc mắc.

 

Kiếp trước, Hương Thảo vì muốn mang một bát cháo nóng về cho ta lúc ta bệnh nặng, đã bị đánh chếc khi mới mười sáu tuổi.

 

Kiếp này, ta sẽ bảo vệ nàng.

 

Để nàng được bình an, thuận lợi.

 

Để nàng sống lâu trăm tuổi.

 

Kiếp trước, khi chuyện này xảy ra, Hương Thảo thương ta, thay ta tranh cãi, bị mẹ chồng ta sai người đánh mười roi.

 

Nghĩ đến đó, ta lại đau lòng!

 

Ta không biết liệu cuộc đời kiếp này có thay đổi gì không, để an toàn, ta phải để Hương Thảo tránh đi.

 

Cục diện tiếp theo, ta sẽ tự mình giải quyết trước.

 

Ta không giải thích gì thêm, chỉ dặn dò: "Nhớ kỹ, nhất định phải chờ được Tiêu Dũ, và theo hắn!"

 

Hương Thảo tuy nghi hoặc, lo lắng, nhưng nàng vốn luôn ngoan ngoãn, gật đầu: "Vâng, nô tỳ nghe theo tiểu thư! Tiểu thư, người phải cẩn thận!"

 

5

 

Trong phòng chính, mẹ chồng ta Lưu thị, phu quân ta Trương Nham, và cô biểu muội mang thai... cô nhi La thị của hắn, tất cả đều đang chờ ta.

 

Trước đây, mỗi khi ta đến đều sẽ hành lễ, hôm nay ta lại trực tiếp ngồi xuống.

 

Mẹ chồng ta thấy vậy, như thể nuốt phải con ruồi, trợn tròn mắt, khuôn mặt đầy khó chịu, nhìn ta mà không biết nên nói gì: “Ngươi..."

 

"Thưa mẹ!" Trương Nham dùng ánh mắt ngăn cản bà.

 

Cũng phải, hôm nay là ngày họ định làm điều phản bội ta, nên phải nhịn thôi.

 

"Phu quân, tỷ tỷ có giận không?" La San nhẹ nhàng kéo tay áo Trương Nham.

 

Khuôn mặt nhỏ bé vốn vô cùng bình thường của cô ta lại tỏ ra vẻ tội nghiệp như một tiểu hồ ly.

 

"Ta là huyết mạch duy nhất của nhà họ Lâm, làm gì có cái gọi là muội muội, đừng mở miệng là làm ô uế thanh danh gia tộc của ta!"

 

Ta nhìn vào bàn tay nàng ta đang kéo áo Trương Nham.

 

"Phu quân..." Nàng ta như bị ta dọa sợ, vội vã buông tay ra.

 

Nhưng ta biết, trong lòng nàng ta đen tối và độc ác đến nhường nào!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kiep-nay-bac-dau-cung-chang/phan-2.html.]

Nếu không, sao có thể nhẫn tâm đánh chếc một tiểu nha đầu mới mười mấy tuổi?

 

"Phu nhân..." Trương Nham tiến lên hai bước, nhìn ta rồi lại nhìn cô biểu muội yếu đuối không tự lo liệu được, nói: “Nửa năm ta phụng mệnh triều đình đi đến Nam Giang sửa chữa kênh rạch, là San San ngày đêm không rời chăm sóc ta..."

 

"Ngày đêm chăm sóc không rời?" Ta cười lạnh, hỏi lại: "Nếu chỉ đơn thuần là chăm sóc, thì làm sao lại có thai?"

 

Sắc mặt họ lập tức cứng đờ.

 

Ta đứng lên, nhìn vào cặp đôi chó má ấy: “Nhà họ Lâm ta, đã từng có hai đời Thái sư. Cha ta là Thám hoa, mà cũng không thấy có chuyện phong lưu như vậy, chưa vào cửa đã lén lút tư thông, hành vi gian dâm thế này, nếu truyền ra ngoài, ngươi làm Thị lang Lễ bộ tứ phẩm, không biết sẽ bị đồng liêu cười chê ra sao!"

 

Nghe vậy, Trương Nham suýt chút nữa đẩy ngã nữ nhân bên cạnh!

 

"Hay là... việc này giấu kín trước đã?" Trương Nham cẩn thận hỏi ta.

 

Ta vẫn nhớ, kiếp trước, khi ta vì chuyện này mà đau lòng, hắn đã lấy thế áp trước, nói rằng ta ba năm không có con, phải cảm ơn La San đã sinh con nối dõi cho nhà họ Trương, mà còn không tranh giành vị trí chính thê với ta.

 

Ta phải cảm kích bọn họ!

 

Giờ đây, ta chẳng đau lòng vì hắn, cũng không để hắn có cơ hội lấn át trước.

 

"Giấu kín?" Ta lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Vậy chờ đứa bé sinh ra, đem nàng bán đi là được!"

 

"Cái gì?" Nghe vậy, sắc mặt La San trắng bệch!

 

"Sao... sao có thể như vậy?" Trương Nham cũng trợn mắt, cuối cùng không nhịn được mà quát lên: "Phu nhân! Sao nàng lại độc ác như vậy?"

 

"Lâm thị, đừng có quá phận!" Mẹ chồng ta cũng giận dữ nói.

 

6

 

Kiếp trước, vào thời điểm này, Hương Thảo không nhịn được, đứng ra bênh vực ta.

 

Dù cha mẹ ta đã mất sớm, ông bà nội ngoại cũng đã qua đời hai năm trước, nhưng trong cung còn có quý phi là biểu tỷ của ta, lúc này vẫn chưa thất sủng, nhà họ Trương căn bản không dám động đến ta.

 

Họ chỉ dám động vào nha hoàn của ta để ra oai.

 

Kiếp này, ta sẽ không để họ có cơ hội đụng đến Hương Thảo.

 

Kiếp này, người của ta, ta sẽ bảo vệ.

 

"Ai mới là kẻ quá phận?" Ta lạnh lùng liếc nhìn mẹ con họ, nhắc nhở: "Khi Trương Nham cầu hôn ta, đã hứa với ông nội ta rằng cả đời này tuyệt đối không nạp thiếp!"

 

"Trương Nham, khi đó ngươi chỉ mới đỗ cử nhân, rớt khỏi điện thí, chính là ông nội và biểu tỷ ta xin hoàng thượng ban cho ngươi chức vụ ở Bộ Binh, suốt hai năm qua lại còn nhiều lần giúp đỡ! Nếu không, ngươi có được địa vị như hôm nay sao?"

 

Mẹ chồng ta sắc mặt phức tạp.

 

Trương Nham cúi đầu xấu hổ.

 

Ta nói: "Nhận ân tình mà không biết đền đáp, lại còn phản bội ân nhân?"

 

"Nhưng... nhưng mà nàng gả vào nhà ta đã ba năm, không có con! Giờ đây, San San đã mang thai cốt nhục của nhà họ Trương, ta không nên cho nàng ấy một vị trí trắc thất sao?" Trương Nham phẫn nộ chất vấn.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Lúc này, La San thấy vậy, liền bước vài bước đến trước mặt ta, quỳ xuống, dập đầu van xin: “Tỷ tỷ, xin đừng trách mẹ chồng và phu quân, vị trí trắc thất này muội không cần! Muội vốn không màng danh phận gì cả, chỉ cầu mong sau này có thể hầu hạ phu quân và mẹ chồng, cũng như chăm sóc tỷ tỷ!"

Loading...