Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp Này Bạc Đầu Cùng Chàng - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-09-21 10:01:01
Lượt xem: 1,741

1

 

Mùa đông năm ấy, ta bệnh nặng nằm trên giường, bị đói đến chếc.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Phu quân của ta, một lòng chỉ nghĩ đến thiếp thất La thị, chẳng thèm liếc nhìn ta một cái, chỉ sai người quấn ta trong một tấm chiếu rách, chôn qua loa ở hậu viện tồi tàn.

 

Ta cô độc nơi ấy, tuyết trắng phủ kín.

 

Nửa tháng sau, Tiêu đại nhân nhà bên trở về.

 

Nghe tin ta chếc, hắn liền trèo tường, lén đào mộ ta trong đêm.

 

Ta, lúc đấy đã thành ma, nhìn cảnh tượng ấy mà hoàn toàn sửng sốt!

 

Tiêu Dũ nửa đêm đánh cắp hài cốt của ta, đem ta chôn dưới gốc cây hòe già ngoài sân nhà hắn, lại còn xây một cái đình nhỏ, che chắn cho ta khỏi gió mưa.

 

Hắn đặt một cái bàn trà trong đình.

 

Lúc nhàn rỗi, hắn ngồi đó, một ấm trà, một quyển sách, ngồi cả nửa ngày, thỉnh thoảng, hắn lẩm bẩm những chuyện thường ngày của hắn...

 

Như thể cố ý kể cho ai đó nghe.

 

Lâu dần, ta biết rõ tất cả về hắn.

 

Ta biết hắn làm sao từng bước từng bước leo lên đỉnh quyền thần.

 

Ta biết trong lòng hắn cất giữ một người. Vì nàng, hắn từ chối vô số mối lương duyên, nhưng lại yêu mà không được.

 

Năm tháng trôi qua, ngày lại qua ngày, năm rồi lại năm.

 

Hắn danh vọng lẫy lừng, hưởng thụ vinh hoa, công thành danh toại.

 

Ta cũng không rõ, những năm tháng ấy rốt cuộc là ta đã ở bên Tiêu Dũ, hay Tiêu Dũ đã ở bên ta?

 

Ta nhìn hắn từ một thanh niên áo tím phong thái nho nhã, đến khi già nua, tóc mai điểm bạc.

 

Về sau, hắn bệnh nặng, thuốc thang không chữa được, mạng đã sắp tận.

 

"Chờ ta đi rồi, hãy chôn ta cùng người trong đình."

 

Một đời tể tướng Tiêu lão, cả đời không thê thiếp, không con cái, nhưng có vô số môn sinh ưu tú.

 

Môn sinh của hắn, tuân theo di nguyện khi còn sống của hắn, đem hắn hợp táng với người vô danh dưới gốc cây hòe già.

 

Trước mộ, dựng một tấm bia.

 

Trên bia khắc bút tích của Tiêu Dũ, một dòng bia ký:

 

"Khánh khánh ngã tâm"

 

"Thử sinh thử thế"

 

"Khánh khánh" chính là tên của ta.

 

(Có thể hiểu câu trên là “Người là trái tim của ta, cả đời này kiếp này”)

2

 

"Tiểu thư, tiểu thư..."

 

Ta bị ai đó lay mạnh.

 

Đầu óc có chút choáng váng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kiep-nay-bac-dau-cung-chang/phan-1.html.]

Ta nghĩ, ta đã thành ma rồi, sao còn có thể có cảm giác này?

 

"Tiểu thư, mau tỉnh lại! Có chuyện lớn không hay rồi!"

 

Giọng nói này nghe thật quen...

 

Ta nhíu mày, mở mắt ra.

 

Đập vào mắt ta là một gương mặt tròn trịa vừa quen thuộc vừa xa lạ...

 

"Hương Thảo... Hương Thảo!"

 

Ta lập tức trợn tròn mắt, kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y Hương Thảo, giọng nói đã nghẹn ngào: "Hương Thảo! Đúng là ngươi rồi, Hương Thảo, hu hu..."

 

Lúc ta bệnh nặng, nàng vì lén lấy cho ta một chút cháo nóng mà bị La San, con tiện nhân ác độc đó, sai người đánh chếc.

 

Chẳng lẽ bao nhiêu năm qua, nàng vẫn chưa đầu thai?

 

"Tiểu thư, người ngủ mê man rồi sao? Nói gì mà lung tung thế? Mau dậy đi, chuyện lớn không hay rồi! Công gia... công gia dẫn theo một nữ tử mang thai trở về!"

 

"Công gia?"

 

Trương Nham dẫn theo một nữ tử mang thai trở về?

 

Đây chẳng phải là ngày mà sau vài tháng đi miền Nam sửa chữa kênh rạch, hắn mang về La San sao?

 

Nhưng... chuyện này đã là nhiều năm trước, thậm chí Trương Nham cũng đã chếc.

 

Không, hắn chưa chếc!

 

Bởi vì Hương Thảo vẫn còn sống!

 

Ta nhìn gương mặt hồn nhiên non nớt nhưng hồng hào của Hương Thảo, trong lòng bỗng nảy ra một suy đoán kinh hoàng...

 

Chẳng lẽ ta đã trọng sinh?

 

Ta đưa tay véo mạnh đùi mình: “Ái da... đau quá!"

 

Đúng rồi, ta đã trọng sinh!

 

"Ha ha, ha ha ha..."

 

Ta thật sự đã sống lại rồi!

 

Mặc dù thời điểm sống lại không mấy hoàn hảo, nhưng chỉ cần còn sống, tương lai vẫn còn hy vọng!

 

3

 

"Tiểu thư, nô tỳ biết người buồn, nhưng đừng như vậy... Công gia chỉ mang một người thân về thôi, người đừng suy nghĩ nhiều! Người đừng làm Hương Thảo sợ mà!"

 

Ta vui sướng đến phát điên, làm Hương Thảo sợ hãi.

 

"Hương Thảo, ta không sao, đừng lo lắng!"

 

Ta bình tĩnh lại, an ủi Hương Thảo, trong lòng nhanh chóng tính toán.

 

Nếu ta muốn thoát khỏi số phận bi thảm kiếp trước, thì phải diễn một vở kịch thật hay.

 

Người đầu tiên ta nghĩ đến chính là Tiêu thừa tướng Tiêu Dũ, người đã đào mộ ta, báo thù rửa hận cho ta, và chờ đợi ta cả một đời ở kiếp trước!

 

Ta nhanh chóng viết một lá thư, giao cho Hương Thảo.

 

"Ngươi cầm lá thư này mang đến cho Tiêu Dũ."

Loading...