Chạm để tắt
Chạm để tắt

KIẾN ĐEN - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-21 16:42:57
Lượt xem: 52

Vào ngày thứ ba sau khi không tìm được con kiến chúa. Vợ tôi thậm chí còn quên cả việc làm bữa sáng. Tôi đang bận thắt cà vạt, bước vào bếp thì bàn ăn vẫn trống trơn. Tôi thầm nghĩ cô ấy có hơi quá đáng rồi. Tôi bực bội tìm kiếm khắp nơi thì thấy vợ tôi đang nằm trên gác bếp với chiếc tạp dề, cơn tức giận dồn lên đỉnh đầu trong phút chốc.

“Em đang làm cái quái gì thế? Giờ còn không thèm quan tâm đến bữa sáng của cả nhà nữa hả? "

Tuy nhiên, vợ tôi không quan tâm đến sự tức giận của tôi và ra hiệu cho tôi đến gần cô ấy. Tôi kìm nén cơn tức giận sắp bùng phát, bước đến bên vợ.

"Em làm sao vậy? Tìm cái gì? Lại tìm bắt kiến chúa sao?”

Giọng tôi có chút khó chịu, nhưng vợ tôi không quan tâm. Cô ấy chỉ tay xuống sàn., vợ tôi đang quan sát đàn kiến ​​đi thành hàng. Tôi nguôi giận và nói tiếp: "Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó. Em tính dùng kiến ​​làm thức ăn à?"

Tuy nhiên, cô ấy hoàn toàn không có ý định đứng lên.

"Ồ! Em thật sự không định cho anh ăn cơm à?"

Vợ tôi vẫn thẫn thờ nhìn đàn kiến ​​như không nghe thấy. Tôi nhìn xuống vợ tôi với vẻ mặt ngạc nhiên. Cô ấy thì nhìn lên tôi như thể cô ấy đang nói "xem đi". Vợ tôi chỉ tay xuống sàn, hành vi này của cô ấy như muốn ám chỉ rằng cô ấy chưa quên việc tôi vẫn đang đứng bên cạnh cô ấy. Như để đền đáp sự tin tưởng của vợ dành cho tôi, tôi đưa mắt nhìn xuống sàn. Ngay lúc đó, có điều gì đó đã thu hút tôi. Tôi tưởng mình nhầm, dụi mắt nhìn kỹ sàn nhà, thứ đó…

“Rất kỳ lạ? Đúng không? "

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kien-den/chuong-4.html.]

Vợ tôi nhìn chằm chằm vào đội hình đàn kiến ​​mà không chớp mắt và hỏi tôi. Tôi lại nhìn những chú kiến ​​xếp thành hàng dài. Giữa những con kiến ​​đỏ là một cái đầu to, kích thước và màu sắc khác với những loài kiến ​​khác, là một con kiến ​​đen lớn.

Trà Sữa Tiên Sinh

“Sao nó lại ở đây?"

Tôi chớp mắt nhìn vợ. Cô ấy quay đầu đi: "Đoán đúng đấy, làm sao anh biết được?"

Bị tổn thương lòng tự trọng, tôi phun ra một câu: "Chẳng lẽ là vì đồ ăn?"

Vợ tôi nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực, tôi lại kiêu ngạo nói thêm: "Nếu không thì làm sao có thể bắt được một con kiến ​​với kích thước và màu sắc hoàn toàn khác. Em xem, 1 con kiến to như vậy thế mà lại ngoan ngoan theo đuôi các con kiến khác để đi tới chỗ thức ăn để rồi bị bắt sống.”

Tôi cảm thấy tự hào khi nói ra những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu. Vợ tôi cau mày liếc nhìn tôi, người có phần đắc thắng, với ánh mắt dò hỏi. Rồi cô ấy quay đầu đi với vẻ mất hứng thú. Tôi thấy mình giống như đứa học sính cuối cùng cũng đủ can đảm để bày tỏ ý kiến ​​của mình trong lớp, nhưng giáo viên nhìn các học sinh khác và hỏi: "Có ai khác biết không?"

"Không, em phải đi tìm."

Vợ tôi đột ngột đứng dậy đi ra khỏi phòng. Sau đó, tôi nhìn đồng hồ, hét lên "Chets thật, anh sẽ tới muộn mất." và chạy ra khỏi nhà.

Kể từ đó, cả vợ tôi và tôi đều không nhắc đến kiến ​​đen, nhưng tôi thỉnh thoảng vẫn tò mò về chúng. Tuy nhiên, sự tò mò của tôi không đến mức chủ động nhắc đến những con kiến ​​với vợ. Tôi chỉ cảm thấy như mình không biết gì về sự tồn tại của những con kiến ​​đen đó. Những con kiến ​​đen dường như ngày càng mơ hồ hơn trong trí nhớ của chúng tôi. Tuy nhiên, các sự kiện lần lượt bùng nổ theo hướng bất ngờ.

Loading...