"Kích Cỡ" Không Phải Điều Quan Trọng - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:22:27
Lượt xem: 3,704

Thời Diên rõ ràng đã có hôn thê, tại sao còn đưa tôi về nhà hắn làm gì chứ?

Chẳng lẽ trong mắt hắn, tôi là loại phụ nữ chỉ cần đưa tiền là có thể gọi đến hay đuổi đi tùy thích sao?

Tôi đóng sầm cửa tủ giày, nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ từng chữ nói.

"Thời Diên, tôi không muốn làm kẻ thứ ba chen vào tình cảm của người khác. Dù là ba năm trước hay bây giờ cũng thế."

"Em nói em làm kẻ thứ ba của ai?"

Hắn rõ ràng có chút ngơ ngác nhưng trong mắt tôi, đó cũng chỉ là sự diễn xuất đã tiến bộ hơn sau ba năm của hắn mà thôi.

"Thời Diên, anh đã có vị hôn thê rồi."

Hắn vẫn không chịu thừa nhận, nghiến răng tiếp tục truy hỏi.

"Ai nói với em tôi có hôn thê?"

"Mẹ anh."

Hắn hoàn toàn mất bình tĩnh.

Ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm, từng bước ép sát tôi.

Rõ ràng người làm sai là hắn nhưng tôi lại không kìm được sợ hãi mà lùi lại vài bước, cho đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo.

Mắt cay cay, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Hắn từ trên cao nhìn xuống tôi, cuối cùng thở dài một hơi như thể thỏa hiệp.

"Mẹ tôi đã mất mười lăm năm trước."

Lúc này đến lượt tôi hoảng loạn.

"Vậy... Người phụ nữ sang trọng đưa cho tôi năm trăm triệu hôm đó là ai?"

"Chẳng lẽ anh không phải con trai của tập đoàn Thời thị?"

Hắn bực bội xoa đầu tôi, vẻ mặt bất lực.

"Cuối cùng cũng chịu hỏi tôi rồi à?”

"Ba năm trước tôi đã muốn tìm em giải thích nhưng em thì sao, trốn tôi như trốn ma trốn quỷ, không cho tôi bất kỳ cơ hội giải thích nào.”

"Nếu không phải lần này dùng tôi kế khích tướng để ép em xuất hiện, em định trốn tôi cả đời à?"

Thảo nào một diễn viên hạng ba như tôi lại có thể tham gia một chương trình tạp kỹ nổi tiếng như vậy, hóa ra đều là do tên Thời Diên này bày trò.

Hắn kéo tôi ngồi xuống ghế sofa.

Chiếc ghế sofa rất mềm, là màu hồng nhạt mà tôi thích, thậm chí cả gối ôm cũng là hình chú chó dễ thương.

"Giác Hạ, tôi là con trai của chủ tịch tập đoàn Thời thị nhưng tôi là con riêng.”

"Mẹ tôi và ông già đó là bạn học nhưng ông ta vì lợi ích gia tộc mà bỏ rơi mẹ tôi khi bà đang mang thai tôi, cưới một tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối.”

“Ông ta chưa bao giờ chấp nhận tôi và mẹ tôi, ngày mẹ tôi bệnh nặng nhập viện, tôi cầu xin ông ta cho tôi chút tiền cứu mạng nhưng ông ta cùng với khối tài sản hàng trăm triệu chỉ lạnh lùng ném cho tôi một nghìn tệ."

Tôi chưa bao giờ biết rằng quá khứ của Thời Diên lại bi thảm như vậy.

Cơn tức giận vừa rồi như tan biến hết, còn lại là sự đau lòng cùng cực dành cho hắn.

Nhưng hắn lại cười như thể không có chuyện gì to tát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kich-co-khong-phai-dieu-quan-trong/chuong-7.html.]

"Sau đó mẹ tôi mất, đứa con trai cả của ông già đó cũng mắc bệnh nan y mà chết.”

“Vì lợi ích gia tộc, cuối cùng họ cũng nhớ đến tôi.”

“Ông già đó nói có thể cho tôi đi du học, còn có thể cho tôi một tấm thẻ không có định mức nhưng điều kiện là tôi phải cưới con gái nhà họ Lâm, thừa kế tập đoàn Thời thị vốn chỉ còn là cái vỏ rỗng.”

"Chỉ là tôi không ngờ được…”

Hắn nhìn tôi, dừng lại một chút, tôi cũng đã đoán được phần sau đó của câu chuyện.

"Bà vợ của ông già đó đã tìm đến em, lúc đầu tôi còn nghĩ số tiền đó không lấy thì phí nhưng em lại tin lời ma quỷ của bà ta, bỏ đi mất dạng!"

Giọng hắn dần nghẹn ngào, ngay cả ngón tay cũng run rẩy.

Tôi an ủi nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, dùng hành động để an ủi hắn.

"Giác Hạ, đó không phải là cuộc sống của tôi, ba năm trước tôi đã cắt đứt quan hệ với tập đoàn Thời thị.”

“Tôi sẽ không lấy bất kỳ một xu nào của tập đoàn Thời thị, cũng tuyệt đối không cho phép họ đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa."

Hắn nắm tay tôi, dẫn tôi đi tham quan xung quanh.

"Em xem, bằng chính nỗ lực của mình, tôi có thể cho em một cuộc sống thật tốt.”

"Em từng nói muốn có một ngôi nhà với tôi, muốn có rèm cửa màu trắng, ghế sofa màu hồng nhạt.”

“Em nói em sợ đau nên không muốn sinh con, chúng ta sẽ nuôi một chú chó làm con, em xem, tất cả những điều này tôi đều đã làm được."

Từ khi bước vào, tôi đã cảm thấy ngôi nhà này có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, hóa ra tất cả đều bắt nguồn từ những ước mơ trước đây của tôi.

Trái tim tôi dần tan chảy nhưng miệng vẫn cố tình cứng rắn không chịu thua.

"Vậy đôi dép nữ trong tủ giày thì sao?"

Hắn dùng ngón tay gõ mạnh vào trán tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi.

"Phương Giác Hạ, anh nhớ rõ, chúng ta chưa từng nói lời chia tay.

"Hơn nữa, nhà anh không chỉ có dép nữ, còn có đồ ngủ nữ, đồ dùng vệ sinh cho nữ.”

"Chỉ là, chúng đã chờ đợi nữ chủ nhân của chúng trở về quá lâu..."

Nói đến những lời cuối cùng này, đuôi mắt hắn đã ửng hồng.

"Hạ Hạ, về nhà đi, có được không?"

Giọng hắn run rẩy, mang theo sự cầu xin rõ ràng.

Tôi đã mềm lòng từ lâu, sao có thể nỡ từ chối hắn.

Mưa ngoài cửa sổ vẫn ào ào nhưng không hề ảnh hưởng đến sự nóng lên nhanh chóng trong phòng.

Tôi nhón chân, chuẩn bị dùng hành động thực tế để trả lời hắn.

Nhưng ngay khi hai cánh môi mềm mại sắp chạm vào nhau, tiếng thở hổn hển của chú chó nhanh chóng tiến về phía chúng tôi.

"Gâu! Gâu! Gâu!"

Thời Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn Thời Diên, vẻ mặt không kiên nhẫn như thể bảo hắn nói gì thì nói cho nhanh, đừng làm phiền nó chim chuột với Phương Diên Diên.

Tiếp theo sau đó là sự tiếc nuối đến tột cùng của Thời Diên.

"Chết tiệt! Sao anh lại đặt tên con ch.ó theo tên thân mật của em cơ chứ!"

Bình luận

7 bình luận

Loading...