Chạm để tắt
Chạm để tắt

KHƯƠNG THƯ - Chương 08

Cập nhật lúc: 2024-08-07 12:53:34
Lượt xem: 5,800

Ta hỏi tiếp: "Sao không thấy tiểu thư vậy? Nàng ấy đang chờ gả đi sao?"

 

Biểu cảm của Ngô Thị hơi thay đổi.

 

Tin Uyển Đồng cướp vị hôn phu của ta đã truyền khắp kinh thành.

 

Chẳng bao lâu sau, ta gả vào phủ Kiến Bình Hầu, trở thành giai thoại, nhiều người vì thế mà chỉ trích Uyển Đồng ngang ngược. Nếu ta suy sụp hoàn toàn sau khi bị hủy hôn, có lẽ Lý Minh Kiêu và Uyển Đồng mới là “Lương duyên trời định”.

 

Đó là một đạp.

 

Con người nhất định phải thành công.

 

Chỉ khi thành công, cả người sẽ bao phủ một vầng hào quang và tôn lên vẻ u tối của người khác.

 

Ngô thị sợ ta nhắc đến Lý Minh Kiêu, nên ngượng ngùng đổi chủ đề.

 

Bà ta tránh mặt ta.

 

Bà mẫu của ta khoái chí, từ tận đáy lòng thốt ra một câu: “Ta có thể tính thấy bà ta rơi vào thế bất lợi.”

 

Bà ấy không gọi ta là "Khương thị" nữa, mà đổi giọng gọi ta là "A Thư".

 

"A Thư đúng là miệng mồm lanh lợi!"

 

Ta thân mật khoác tay bà: “Mẫu thân à, đừng nên để ý đến loại người này. Ta tự có cách trừng trị bà ta.”

 

Bà mẫu hiếm khi tỏ ra ôn hoà, vỗ nhẹ vào mu bàn tay ta.

 

Trên yến tiệc, mọi người đều có thể nhìn thấy mẹ chồng nàng dâu của phủ Kiến Bình Hầu hòa thuận, tin tức truyền đi như lửa cháy.

 

Lý gia cũng nghe được chuyện này.

 

Ta nghe người ta nói Lý bá mẫu ngã bệnh, hình như rất giận con trai mình, lại không thể làm chủ cho con trai.

 

Ta không đến thăm hỏi Lý bá mẫu. Dù bà ấy có đối xử tốt với ta thế nào đi chăng nữa, ta vẫn muốn tránh hiềm nghi.

 

Tháng thứ ba sau tân hôn, Nghiêm Quý phi triệu Thái phu nhân dẫn ta vào cung.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khuong-thu/chuong-08.html.]

Nghiêm Quý phi là cô cô của Nghiêm Toản. Ngay từ khi còn bé, hắn đã được cô cô dạy những bài học vỡ lòng, tình cảm của hai cô cháu rất sâu đậm.

 

Trước khi vào cung, tôi cố ý tắm rửa sạch sẽ và ăn mặc vô cùng lộng lẫy. May thay tiết trời đang là mùa đông, quần áo giữ ấm phức tạp cũng không có gì lạ.

 

Nghiêm Toản nhìn ta một cách tỉ mỉ: "A Thư, nàng căng thẳng sao?"

 

Ta nhìn mình trong gương, cặp mắt rét buốt khẽ buông xuống: "Một chút."

 

"Cô cô rất lương thiện. Đêm tân hôn cô cô cử người đến gặp nàng, người khen nàng, còn tặng đồ trang sức nữa.” - Nghiêm Toản nhẹ nhàng ấn vào vai và động viên ta.

 

Trong lòng ta có hơi áy náy.

 

Lỡ như thất bại, ta sẽ rất có lỗi với sự tin tưởng của Nghiêm gia. Nhưng ta không có nhiều cơ hội, nhất định phải mạo hiểm một phen.

 

Lúc ra cửa, ta đỡ Thái phu nhân lên xe ngựa, bà ấy nhìn về phía ta, cười nói: “Thư Nhi, ngươi cởi bớt ra đi. Mặc nhiều như vậy khá mệt đấy.”

 

Ta thuận miệng nói: “Ta sợ giản dị quá sẽ khiến đám nô tài trong cung cười nhạo Quý phi nương nương.”

 

Thái phu nhân mỉm cười, không nói thêm nữa.

 

Ta lên xe cùng bà ấy, Nghiêm Toản tự mình lái xe hộ tống. Một đường thẳng đến tận cổng cung, lúc ta xuống xe, hắn đưa tay đỡ ta.

 

Tay của hắn suýt nữa chạm vào eo ta, ta vội vàng lách người né tránh.

 

Hắn chỉ nghĩ ta ngại ngùng trước mặt người khác, không để tâm nhiều mà chỉ khẽ cười.

 

"Chiếu chỉ không triệu ta nên ta không được phép vào trong. Nàng và tổ mẫu vào đi, nhớ cẩn thận mọi thứ đấy." - Nghiêm Toản nói liên hồi.

 

Hai đầu lông mày của hắn hiện lên vẻ lo lắng.

 

Ta đáp: “Thế tử gia yên tâm.”

 

"Cách đây không lâu nàng đắc tội với Uyển phu nhân. Sợ Hoàng hậu nương nương không vui, mượn cơ hội gây khó dễ cho nàng." - Nghiêm Toản nói.

 

"Ta có thể ứng phó được mà."

 

Nghiêm Toản nắm tay ta chặt đến mức làm tim ta đập liên hồi.

 

Trên đời này, có người quan tâm đến ta, lo lắng cho sự sống c.h.ế.t của ta.

Loading...