Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không phải là duy nhất - 7

Cập nhật lúc: 2024-09-12 21:20:13
Lượt xem: 1,867

"Nếu không phải là cô, cô ấy sẽ không mang theo đứa bé ra nước ngoài! Sao cô dám xuất hiện trước mặt tôi! Là cô, hại cô ấy!”

 

Lực tay siết chặt, Hứa Kiều Kiều một câu cầu cứu cũng không phát ra được.

 

Cố Dịch Niên điên rồi, hoàn toàn điên rồi. Nếu như không phải bà Cố tới kịp thời, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Ông Cố nổi trận lôi đình, ra lệnh đưa hắn đi điều trị kín.

 

Cố Dịch Niên vừa dưỡng thân thể, vừa ngủ đông tìm kiếm cơ hội chạy trốn.

 

Cuối cùng vào một ngày nọ, nhân dịp y tế thay ca thiếu cảnh giác. Cố Dịch Niên lén chạy ra, không chút do dự chạy về phía người yêu ngày xưa của mình.

 

Trên những ngọn núi phủ tuyết liên tục, hắn đã tìm kiếm năm này qua năm khác.

 

13

 

Ba năm sau.

 

Tôi đang đi nghỉ trên một hòn đảo nhỏ ở Nam bán cầu. Tiểu Đậu Đinh ở một bên vung cánh tay mập mạp: "Mua cho con một cái kem đi, xin mẹ.”

 

Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh bôi kem chống nắng cho tôi cười rộ lên: “Gọi cha, cha mua cho.”

 

“Cha cha cha cha cha.”

 

“Cậu đừng cưng chiều nó, sâu răng lại mệt.”

 

Không đợi tôi nói xong, một lớn một nhỏ đã vội vã chạy xa.

 

Tôi không nói gì đeo kính râm tiếp tục tắm nắng. Da lưng đột nhiên căng lên, lực chuyển động của lòng bàn tay trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

 

Tôi bất mãn nhíu mày: "Xít, nhẹ một chút!”

 

Hơi thở phía sau có vẻ nặng nề hơn nhưng tôi không để ý. Chỉ là lòng bàn tay ấm áp dọc theo sống lưng, tại điểm lõm xuống dưới lưng dưới của tôi ba inch, đột nhiên ấn mạnh. Tôi khó kiềm chế, kêu lên một tiếng.

 

 

May mắn bên cạnh không có người, không đến mức độ gây ảnh hưởng xã hội. Tôi tức giận quay đầu, đối diện với khuôn mặt tức giận ẩn nhẫn của Cố Dịch Niên.

 

Thân hình hắn gầy gò, đôi mắt thâm quầng, dường như đã lâu rồi không được nghỉ ngơi thoải mái.

 

“Em có biết anh tìm em bao lâu rồi không?" Cố Dịch Niên nghẹn ngào: "Anh nghĩ em thật sự...

 

“Sao thế? Tôi còn sống anh không vui?" Tôi bình phục tâm tình.

 

Cố Dịch Niên đỏ mắt nhìn tôi chằm chằm, giọng nói oan ức run rẩy: “Anh nghĩ nếu trên thế gian này không tìm thấy em, anh sẽ xuống địa ngục để tìm. Nếu không phải có người nói gặp em ở đây, anh sẽ không bao giờ gặp lại em.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-phai-la-duy-nhat/7.html.]

“Sau đó thì sao? Anh là vàng bạc đá quý gì sao?”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi vô cảm đứng dậy rời đi, lại bị Cố Dịch Niên nắm chặt cổ tay, kéo vào trong n.g.ự.c hắn.

 

"Anh tìm em ba năm rồi! Suốt ba năm qua, anh chỉ có thể ôm quyển nhật ký em để lại để vượt qua đêm tối dài lạnh lẽo. Vì em, anh không cần gì cả. Cho dù biết em gạt anh, anh vẫn hèn hạ mà mềm lòng. Anh chỉ cầu chúng ta có thể trở lại như trước, thành ý của anh còn chưa đủ sao? Em cứ như vậy chà đạp tình cảm của anh đối với em sao?"

 

Hốc mắt Cố Dịch Niên đỏ lên, vội vàng rống to: “Hướng Noãn, em rốt cuộc có trái tim hay không!”

 

Khi tôi và Cố Dịch Niên lôi kéo, Tiểu Đậu Đinh không biết đã trở lại từ khi nào, đem hai cây kem ống đ.â.m vào đầu gối Cố Dịch Niên, bơ đường dính lên âu phục của hắn hòa làm một thể.

 

“Đô khốn, mau buông ra!”

 

Cố Dịch Niên cụp mắt nhìn Tiểu Đậu Đinh có vài phần giống hắn, trong mắt hiện lên một chút dịu dàng: “Con anh sao?”

 

Không đợi tôi trả lời, Tiểu Đậu Đinh nhìn về phía xa gọi một tiếng: "Cha ơi mau tới đây, có người xấu!"

 

Sắc mặt Cố Dịch Niên trầm xuống, cắn răng lộ ra mấy chữ: “Em để con trai anh gọi người khác là cha!”

 

Khi Mike Lee chạy về, liền cho Cố Dịch Niên một đấm. Khóe miệng Cố Dịch Niên chảy máu, hắn giơ tay lau đi, ngăn vệ sĩ đang xoa tay sau lưng.

 

“Hướng Noãn, theo anh trở về. Nếu không anh sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t gã trai bao này.”

 

Mike Lee tuổi trẻ hung hăng, hét lên: “Lão già kia! Anh dám uy h.i.ế.p tôi!”

 

Bảo vệ đặc biệt nhà họ Lý thấy tiể thiếu gia của mình lên tiếng, liền xúm lại.

 

Gia đình cậu ấy có thực lực, tôi cũng không dám liên lụy quá sâu: “Con của chúng ta đã không còn.”

 

Tôi không nói tiếp, chỉ kéo Đậu Đinh xoay người rời đi. Cố Dịch Niên và vệ sĩ phía sau xông lên, bị bảo vệ nhà họ Lý ngăn lại.

 

"Không được đi, em nói em yêu anh mà! Quyển nhật ký kia, anh không tin đều là giả!" Người phía sau khàn cả giọng vang vọng bên tai.

 

Ba năm trước, tôi không lúc nào là không bị theo dõi, mỗi bước đi đều bị cản trở. Tôi đành phải sử dụng các mối quan hệ để phong tỏa tin tức của mình. Hơn nữa còn tặng Cố Dịch Niên một món quà lớn.

 

Tôi muốn hắn không lúc nào là không nhớ tôi, muốn hắn nhớ kỹ tôi và con của hắn đã tuyệt vọng và c.h.ế.t đi như thế nào trong lúc hắn đang say đắm với tình yêu mới. Khuếch đại cảm giác tội lỗi của hắn lên vô hạn, khi hắn chạm vào hạnh phúc cảm giác tội lỗi mỗi ngày sẽ theo hắn đến hết cuộc đời. Những gì cuốn nhật ký ghi lại là nửa thật nửa giả.

 

Mẹ của Tiểu Đậu Đinh là đối tác của tôi, tôi nhận Đậu Đinh làm con nuôi.

 

Cố Dịch Niên vẫn chưa từ bỏ ý định, lén lấy tóc Tiểu Đậu Đinh đi kiểm tra.

 

Kết quả kiểm tra, làm cho hắn chán nản hồi lâu, hắn phải chấp nhận, con của chúng tôi đã mất. Ngày hắn đính hôn với Hứa Kiều Kiều, nó đã đến với gia đình khác, một gia đình có cha mẹ yêu thương.

 

14

 

Loading...