Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không phải là duy nhất - 5

Cập nhật lúc: 2024-09-12 21:19:29
Lượt xem: 1,786

 

Sự xuất hiện của Cố Dịch Niên khiến tôi hít thở không thông, giúp tôi có chút nhàn hạ để suy nghĩ về chuyện tình cảm mà tôi không dám chạm tới. Tôi nói đi nói lại với hắn khuyết điểm của mình, gia đình của mình, nói về sự bất lực của tôi để khiến hắn rút lui, vì tôi không phải là một người đáng để hắn trả giá.

 

Hắn lại kiên định đi về phía tôi, khẳng định tôi, cuối cùng lại phá vỡ tất cả, phá đến nát vụn. Hắn cầm d.a.o găm, liên tiếp đ.â.m vào tim tôi. Máu tươi đầm đìa lại cực kỳ vui sướng.

 

Tuyết rơi dày đặc bao quanh tôi, những giọt nước mắt trong mắt tôi kết thành băng sương. Tôi giang hai tay, đắm chìm nhảy múa trong tuyết, đáp lại ảo tưởng trấn an này.

 

Không có gì to tát cả, Hướng Noãn.

 

Mây đen dày đặc áp sát, mọi người thất vọng thở dài.

 

“Thật xui xẻo, tuyết rơi rồi, trở về đi.”

 

Trên đường về, chuyện bất ngờ xảy ra. Xe lật lăn vài vòng, bên ngoài tuyết trắng. Tuyết lở rồi!

 

Những tiếng kêu hoảng sợ, trách cứ, tự thương hại bản thân tràn ngập bên tai.

 

Tôi từng vô số lần nghĩ đến chuyện người một nhà đến khu vui chơi sẽ như thế nào. Tôi có thể thắt nơ bướm xinh đẹp, cưỡi trên vai cha, thu hồi gai góc quanh người, giống như đứa trẻ chân chính, chỉ vào búp bê vải mình yêu thích làm nũng: "Mẹ, con muốn cái kia!”

 

Nhưng trong thời khắc sinh tử, tôi mới giật mình. Sự ràng buộc giữa người với người luôn mang tính giai đoạn. Bất kể là tình thân, tình bạn hay là tình yêu. Giống như hiện tại, sự ai oán đáng lý nên có trong xe biến thành những lời khích lệ lẫn nhau.

 

“Chúng ta đều sẽ sống.” Không biết là ai đó thốt ra, mọi người bắt đầu ra sức đập cửa sổ xe.

 

Trước đó, chúng tôi cũng không quen biết. Vì tham gia cùng một chuyến đi, chúng tôi khuyến khích lẫn nhau. Sau ngày hôm nay, chúng tôi sẽ trở thành những vị khách đi ngang qua cuộc đời nhau.

 

Sau khi được cứu, tôi bất lực quỳ rạp xuống đất.

 

Một mặt trời nhỏ được vẽ trên tuyết mềm, là dấu hiệu của sự ấm áp. Thay đổi liên tục, dấu vết của tôi cũng sẽ bị xóa đi. Nhưng tôi đã thực sự đến đây.

 

Con người hãy yêu bản thân mình trước, hãm sâu trong bùn lầy, chỉ có thể tự cứu mình. Hành trình của riêng tôi, tôi nghĩ, chỉ đang mới bắt đầu.

 

10

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Trong bữa tiệc sinh nhật của Mẹ Cố Dịnh Niên. Hứa Kiều Kiều mặc lễ phục màu xanh đậm, đứng bên cạnh bà ấy.

 

Người dự tiệc không giàu thì quý, Cố Dịch Niên đứng ở bên cạnh những người đó, nhìn bóng đêm đến xuất thần, dường như sự náo nhiệt nơi này không liên quan đến hắn.

 

Kẻ qua người lại nâng ly chúc mừng: “Chúc mừng Tổng Giám đốc Cố đã tìm được người đẹp về.”

 

Đúng rồi, hôm nay cũng là ngày tốt để hắn đính hôn với Hứa Kiều Kiều. Mọi người cho rằng Tổng Giám đốc Cố vui mừng mà quên hết tất cả, tự rót cho mình hết ly này đến ly khác.’

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-phai-la-duy-nhat/5.html.]

 

Cố Dịch Niên say khướt ôm Hứa Kiều Kiều, gọi tên tôi. Đó là video Dao Dao gửi cho tôi.

 

Chuyện ngày đó ầm ĩ rất lớn, Hứa Kiều Kiều khóc lóc rời đi. Cố Dịch Niên bị cha hắn đánh một trận, đưa vào bệnh viện.

 

“Chị Hướng Noãn, em không biết chị và Tổng Giám đốc Cố từng hẹn hò cho nên mới luôn nói với chị chuyện của Hứa Kiều Kiều. Chắc khi đó chị rất khổ sở.” Đầu dây bên kia, Dao Dao xin lỗi tôi.

 

Tôi lắc đầu, tất cả đã qua.

 

Cho đến hôm nay, tôi cũng hiểu được. Cố Dịch Niên chưa từng đặt tôi ở vị trí ngang hàng với hắn. Có lẽ, hắn đối với tôi có vài phần tình ý. Thế nhưng, cũng vẻn vẹn chỉ có vài phần.

 

Hắn có thể vì lợi ích gia tộc mà đến với Hứa Kiều Kiều, cũng có thể vì ham muốn cá nhân sử dụng thủ đoạn ép tôi cúi đầu. Hắn nâng tôi lên đến tận đây, cũng có năng lực thu hồi lại tất cả. Bất động sản của tôi bị phong tỏa một cách khó hiểu, hơn phân nửa cổ phiếu quỹ cũng bị bốc hơi.

 

Nhớ lại tin nhắn buổi sáng: [Trở lại bên cạnh anh, tất cả vẫn là của em.]

 

Đe dọa và dỗ dành từng là một trong những phương pháp chúng tôi sử dụng để chinh phục thương trường. Hôm nay, hắn dùng để đối phó với tôi, người từng kề vai chiến đấu.

 

Tôi cười nhạt, tháo sim điện thoại ném vào thùng rác. Đi ngược hướng ánh sáng, đến trạm tiếp theo của mình.

 

11

 

Trong bệnh viện, trên người Cố Dịch Niên quấn băng vải. Trợ lý nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, khom lưng báo cáo với hắn.

 

Từ sau khi ông chủ công khai quan hệ với Giám đốc Hướng trong tiệc đính hôn của mình, thay đổi sự trầm ổn ngày xưa, tính tình lại càng nóng nảy. Văn phòng tổng hợp cũng khổ không thể tả, dường như cả ngày đều liên lạc với nước ngoài, giám sát tất cả mọi thứ của Hướng Noãn ở nước ngoài, hơn nữa còn báo cáo từng chi tiết.

 

“Giám đốc Hướng đã mất mất liên lạc rồi.”

 

“Lở tuyết, bị chôn vùi dưới lòng đất, không phải…”

 

Đáy lòng Cố Dịch Niên run lên, đồng tử gần như mất đi tiêu cự.

 

Trợ lý còn chưa nói xong, một cái ly đã sượt qua trán anh ta rơi xuống đất.

 

“Cái rắm! Cút!” Cố Dịch Niên giống như điên, không để ý xương sườn còn chưa hoàn toàn bình phục, cố gắng tự mình đi điều tra.

 

Nhận được hồi âm vẫn là trạng thái mất liên lạc của Hướng Noãn.

 

Tin tức tình cờ đưa tin rằng một du khách đã bị chôn vùi trong trận tuyết lở do thời tiết khắc nghiệt ở một thị trấn nhỏ ở Tây Âu và cuộc giải cứu đang được tiến hành.

 

 

Loading...