Không ngoảnh lại - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-07-04 12:49:49
Lượt xem: 409

Năm thứ ba sau khi kết hôn, Lục Tinh Dương dẫn tôi đến hộp đêm để chuộc người trong mộng của gã.

Gã quỳ xuống hứa với tôi: “Tang Tang, ba ngày, chỉ ba ngày thôi, anh sẽ đưa em về.”

Nhưng gã lại nuốt lời.

Ba ngày sau, gã “hộ tống” người trong mộng đi bệnh viện khám thai.

Cho đến khi gã thu xếp ổn thỏa mọi chuyện và đến tìm tôi, gã nhìn thấy tôi ngồi trong lòng kẻ thù không đội trời chung của mình, áo quần xốc xếch.

Gã hối hận muộn màng, tức giận đập phá phòng bi-da của Bùi Kính Yến.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ ngoảnh lại.

1.

Mối tình đầu thời đại học của Lục Tinh Dương về nước.

Lúc nhận tin, bàn tay đang xắt thức ăn của tôi khựng lại, m..áu tươi ồ ạt chạy ra trong chớp mắt.

“shhhhhhh….” Tôi tự trách bản thân sơ ý, lấy băng keo cá nhân từ hộp y tế dán lên rồi tiếp tục nấu bữa tối.

Nhưng đến khi màn đêm nuốt chửng tia ráng chiều cuối cùng phía chân trời, Lục Tinh Dương vẫn chưa trở lại.

Tôi biết hôm nay khả năng cao là gã sẽ không về.

Chẳng qua tôi chỉ đang đánh cược. Cược xem cái nào quan trọng hơn: kỷ niệm ba năm ngày cưới hay ngày gã đoàn tụ với người yêu cũ sau thời gian dài xa cách.

Kết quả rất rõ ràng.

Tôi thua.

Bị tâm trạng ảnh hưởng, tôi không thiết tha gì với việc ăn uống nên đổ hết cả bàn thức ăn nguội lạnh vào thùng rác, sau đó vệ sinh sạch sẽ rồi bò lên giường.

Khoảng hai ba giờ sáng gì đó, tiếng khóa cửa vang lên, Lục Tinh Dương trở về.

Gã nới lỏng cà-vạt rồi lăn thẳng lên giường, cả người toàn mùi rượu.

Phần nệm cạnh tôi lõm xuống. Gã nhích đến gần rồi ôm tôi từ sau lưng, hôn lên vành tai tôi đầy trìu mến. Gã thì thầm với tôi: “Darling à, anh yêu em nhiều lắm.”

Trước giờ Lục Tinh Dương chưa từng gọi tôi là “darling”.

Lúc này, không cần nói cũng biết gã đang gọi ai.

Tôi loáng thoáng ngửi được mùi mỹ phẩm cao cấp trên người người người phía sau, phải gắng gượng hít thở chậm lại mới đè được cảm giác ghê tởm đang dâng trào trong cổ họng xuống.

Tôi không thoát được vòng tay của gã. Tối nay hai chúng tôi chung giường nhưng chắc chắn không chung lối.

[Bạn đang đọc Không nghoảnh lại được edit và đăng tại Nhân Trí page]

2.

Hôm sau, sau khi rời giường, dường như Lục Tinh Dương đã quên hết toàn bộ chuyện xảy ra hôm qua.

Sau khi đánh răng xong, gã đi đến bàn ăn, cực kì tự nhiên đặt một nụ hôn chào buổi sáng lên trán tôi.

“Chào buổi sáng, Tang Tang.”

Sau đó gã đặt một hộp trang sức vào tay tôi.

“Chúc mừng kỷ niệm ba năm, tối qua anh về trễ, chắc vợ không để bụng đâu nhỉ, tha cho anh nhé?”

Tôi gật đầu.

Gã tự nhiên ngồi vào bàn ăn, ăn xong bữa sáng tôi nấu rồi đến công ty làm việc.

Có lẽ Lục Tinh Dương không hề nhận ra gã từng tặng tôi món trang sức này vào lễ tình nhân mấy tháng trước. Hai món quà y hệt nhau, tượng trưng cho tình cảm đã lệch lạc.

Chờ cửa biệt thự đóng lại, tôi mở nắm tay ướt đẫm mồ hôi, để lộ mảnh giấy trong lòng bàn tay. Tờ giấy nhăn nhúm, có thể thấy được sự rối rắm trong lòng người cầm, nhưng cuối cùng nó vẫn nằm sâu trong túi áo vest một cách an toàn.

Nếu hôm nay tôi không dậy sớm giặt quần áo thì có lẽ nó sẽ rất khó bị phát hiện. Nét chữ trên tờ giấy rất đẹp, nó viết rằng: “Em hối hận rồi, Dương à, chúng ta có thể bắt đầu lại được không?”

Mấy ngày sau.

Lục Tinh Dương sắp xếp cho người trong mộng của gã, Bạch Thư Dĩnh, vào làm thư kí trong công ty gã.

Gã dẫn cô ta theo trong những dịp xã giao, giúp cô ta chắn rượu, bảo vệ cô ta khỏi hết thảy ác ý bên ngoài.

Gã còn chu đáo chuyển cô ta đến nhà mới và trang trí phòng cho cô ta. Như thể gã đã hoàn toàn quên mất căn nhà này của chúng tôi.

Nhưng hôm đó, gã vội vàng quay về tìm tôi.

3.

Đồng hồ trên tường vẫn đang tích tắc.

Lục Tinh Dương quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi tha thứ với một thứ cảm xúc đau khổ không tài nào hiểu được.

“Vợ ơi, xin em cứu cô ấy. Anh hứa, anh hứa ba ngày nữa anh sẽ đến đón em. Từ nay về sau anh sẽ dứt khoát chấm dứt với cô ấy, không bao giờ qua lại tới lui nữa, cả đời chung sống an yên cùng em. Thân thể Thư Dĩnh không tốt, hai năm nay cô ấy sống cực khổ bên ngoài, không nơi nương tựa, không có anh cô ấy sẽ bị hành hạ đến c..hết ở nơi đó mất. Với thế lực của nhà ba vợ, họ sẽ không dám làm gì em đâu.”

Lục Tinh Dương níu chặt ống quần tôi, đôi mắt như muốn nứt ra.

Tai tôi như ù đi, hoàn toàn không nghe được gã đang nói gì. Gã muốn tôi, một tiểu thư nhà giàu chưa từng đi những nơi sắc tình, đến hộp đêm ba ngày, còn là để chuộc lại người trong mộng đang bị giữ ở đó của gã.

Hóa ra, khi lòng đau đến một mức nhất định sẽ trở nên tê liệt.

Lúc không khí ngột ngạt đến mức như quấn chặt và bao trùm lấy tôi, tôi nghe giọng nói đờ đẫn của mình vang lên: “Được.”

Bấy giờ Lục Tinh Dương như nhận được “thánh chỉ”, gã gấp rút bật dậy kéo tôi ra cửa, lái xe đến hộp đêm phía Tây thành phố, sau đó lên thẳng lầu ba.

Vừa đi còn vừa đảm bảo với tôi: “Vợ ơi, anh yêu em, sau này anh nhất định sẽ chấm dứt sạch sẽ với cô ấy.”

Nực cười.

Tôi quen biết Lục Tinh Dương đã hai mươi năm, lần đầu tiên nghe gã nói “anh yêu em” lại là lúc gã ném tôi vào hố lửa để đổi lấy người trong mộng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-ngoanh-lai/phan-1.html.]

Trong căn phòng đầy khói mịt mù, tôi bị tên bảo an sau lưng đẩy về phía trước. Bạch Thư Dĩnh lao ngang qua sát sườn tôi, lao vào vòng tay Lục Tinh Dương, òa khóc: “Anh Dương, rốt cuộc anh cũng tới rồi, em biết anh sẽ đến cứu em mà. Thừa nhận đi, anh không thể quên được em, anh vẫn còn yêu em…”

Tiếng Bạch Thư Dĩnh ngừng bặt.

Lúc tôi tiến về phía bóng tối vô định, Bạch Thư Dĩnh và Lục Tinh Dương đang quấn quýt hôn nhau không rời.

Có lẽ do hai ngày qua sợ hãi quá độ, Bạch Thư Dĩnh hít thở không kịp, yếu ớt đổ nhào vào n.g.ự.c Lục Tinh Dương. Gã ôm cô ta lên theo kiểu bế công chúa và rời khỏi nơi này. Khoảnh khắc cửa phòng khép lại, tôi như nhìn thấy sườn mặt Lục Tinh Dương, gã nói: “Thật xin lỗi.”

Còn tôi chỉ bình tĩnh nhìn người đang đứng trước mặt, nói: “Gọi cho ông Bùi Kính Yến của các cậu, hỏi xem rốt cuộc hắn ta muốn gì.”

Điện thoại còn chưa kịp reo, eo tôi đã bị người chộp lấy, mùi t.h.u.ố.c lá lan tràn quanh chóp mũi. Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi: “Dĩ nhiên là muốn em.”

4.

Thời còn đại học Bùi Kính Yến từng theo đuổi tôi, chuyện này gần như không ai biết. Nếu không, có lẽ Lục Tinh Dương đã không đưa tôi đến đây một cách qua quýt như vậy.

Hồi học đại học, tôi và Lục Tinh Dương nộp đơn khác trường, cũng chính vào mấy năm đó, gã quen Bạch Thư Dĩnh. Còn tôi gặp Bùi Kính Yến.

Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu con người Bùi Kính Yến. Hắn làm việc nhanh gọn tàn nhẫn, có cách thức kinh doanh độc đáo, từ lúc còn đi học đã có thể điều hành công ty nhà mình. Chỉ trong vài năm, giá trị thị trường của nhà họ Bùi đã tăng lên vài điểm phần trăm. 

Trong khi tôi và Lục Tinh Dương vẫn đang tập tành vận hành công ty con trong nhà, Bùi Kính Yến đã tiếp nhận vị trí cha hắn và bắt đầu quản lí công ty chính. 

Có lẽ vì Lục Tinh Dương mải chìm đắm trong chuyện tình cảm với Bạch Thư Dĩnh trong giai đoạn đó mà những công ty cha gã giao cho gã điều hành thu lỗ suốt mấy quý liền.

Chính tôi đã cứu lại mấy công ty kia. Sau này chúng trở thành tài sản chung sau hôn nhân của chúng tôi.

Số lần tôi nhìn thấy Bùi Kính Yến trong trường có thể đếm được trên đầu ngón tay, điểm giao thoa duy nhất giữa chúng tôi là cách hoạt động câu lạc bộ sinh viên trong trường.

Tôi luôn nhìn thấy hắn, nhưng cũng chỉ là nhìn thấy vậy thôi chứ hắn chẳng bao giờ nói với tôi câu nào.

Vì thế, lúc hắn vừa một tay cầm điếu thuốc hút vừa tỏ tình với tôi trên cầu thang, phản ứng đầu tiên của tôi là ngây người và khó hiểu.

Cuối cùng, tôi từ chối hắn.

Nhưng mạch não hắn có vẻ khác với tôi, càng thất vọng hắn càng thêm hăng hái. Thư viện, kí túc xá sinh viên, căn tin, phòng học lớn… Hắn luôn có thể tìm được thời gian và lí do để xuất hiện trước mặt tôi; không gióng trống khua chiêng đến mức ai nấy đều biết, nhưng cũng không nhạt nhòa đến mức  tôi có thể làm ngơ.

Có lần sau khi tan học, tôi ôm sách xuống cầu thang thư viện tầng một, thấy hắn đứng bên dưới cách vài bậc, tôi nhẫn nhịn, nói: “Không phải tôi đã từ chối rồi sao?”

Đó là lần đầu tiên Bùi Kính Yến cười với tôi.

Dưới ánh chiều tà, hắn cười vô lại: “Chỉ em được từ chối còn tôi thì không được theo đuổi à? Đại tiểu thư nhà họ Lâm ngang ngược vậy sao? Chỉ cần em còn độc thân thì tôi phải phấn đấu chút chứ, biết đâu lại được, đúng không? Yên tâm, tôi sẽ không làm phiền em.”

5.

Bùi Kính Yến nói được làm được.

Trên thực tế, ngoài việc thường xuyên lượn lờ trước mặt tôi, hắn chưa bao giờ đi quá giới hạn. Dường như vẫn luôn một mực đứng đó, chờ tôi ngoái lại.

Nụ hôn đầu của Lục Tinh Dương không dành cho tôi. Tương tự, gã cũng không lấy được nụ hôn đầu của tôi.

Bùi Kính Yến ghì chặt tôi và hôn tôi một lần trong một góc phòng sinh hoạt sinh viên. Khoảng thời gian đó, Lục Tinh Dương và Bạch Thư Dĩnh vừa mới chia tay.

Bùi Kính Yến tình cờ nghe được Lục Tinh Dương gọi đến nói muốn đón tôi, lần đầu tiên hắn mất thất thố hôn tôi. Một nụ hôn thô bạo với sự oán giận mãnh liệt.

Cũng vì vậy, sau đó lúc Lục Tinh Dương đến đón tôi, tôi đã vội lấp l.i.ế.m rằng vì buổi trưa ăn lẩu nên vẫn đang bị nóng.

Cho đến sau này khi tôi và Lục Tinh Dương quen nhau, Bùi Kính Yến chưa từng xuất hiện trước mặt tôi trở lại. Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là một ngày trước khi tôi và Lục Tinh Dương kết hôn. Hắn chờ tôi trước cửa công ty, đưa tôi một chiếc vòng cổ pha lê làm quà cưới. Hắn đùa: “Tốt nhất tên đó nên đối xử với em thật tốt, nếu không tôi sẽ giành lại em.”

Sau đó, hắn thu xếp mọi thứ rồi xuất ngoại du học, từ đó chưa hề quay lại.

Nhưng lần này, hắn về rồi.

6.

Mắt tôi bị vải che kín.

Tầm nhìn đen kịt khiến tôi thấy hơi hoảng.

“Bùi… Bùi Kính Yến.” Tôi thử gọi tên người trước mặt mình nhưng chỉ nghe giọng chính mình vọng về.

Từ sau câu trước đó trong căn phòng mới nãy, Bùi Kính Yến không nói thêm lời nào, cũng không phát ra bất kì âm thanh gì.

Mất đi thị giác và thính giác, tôi chỉ có thể nghe theo chỉ dẫn của xúc giác.

Hai tay tôi bị còng, phần xích của cái còng nằm trong tay hắn.

Cảm giác cứ như rơi giữa mây mù, mặc hắn chơi đùa.

“A…”

Tôi dừng lại ở đâu đó, sau eo đột nhiên đụng phải một vật cứng.

Ngay sau đó, trước mặt ập đến nhiệt độ cơ thể ấm áp. Sự tương phản giữa nóng và lạnh khiến tôi không khỏi kêu lên một tiếng.

…Mảnh vải trên mắt được vén lên.

Đột ngột tiếp xúc với ánh sáng khiến tầm mắt tôi bị lóa vài giây trước khi tôi có thể tập trung vào gương mặt trước mặt mình.

Ba năm không mặt, đường nét khuôn mặt Bùi Kính Yến càng thêm sắc sảo. Mọi cử động của hắn đều toát ra khí chất của người thành đạt.

Quả nhiên tiền tài bồi dưỡng con người.

Cảm nhận được ánh mắt của tôi, Bùi Kính Yến đang đứng ngược sáng cười, nói: “Lâm Tang Nguyệt, đã lâu không gặp.”

Không phải tôi chưa từng nghe tin tức trong nước về Bùi Kính Yến.

Ba năm qua, hắn như một giấc mộng lan truyền trong miệng người người.

Nghe nói hắn lập một công ty ở nước ngoài, công ty phát triển với tốc độ sét đánh, sau đó tầm ảnh hưởng nhanh chóng mở rộng về trong nước, chèn ép những doanh nghiệp cùng ngành khác.

Hắn giành được danh hiệu vinh dự Timberburg* khó đạt được nhất, hoàn thành khóa học và tốt nghiệp trước hạn.

*(Tác giả viết là 汀堡: Đinh bảo, tụi mình search không ra, bạn nào biết thì chỉ cho tụi mình với nhé)

Mọi người đều nói rằng hắn là một thế lực mới nổi cực kì mạnh mẽ. Thêm nữa, ngoại hình Bùi Kính Yến khá ngon lành, mọi người trong giới bàn luận về hắn rất nhiều.

Tuy nhiên, nghe nhiều mấy chăng nữa cũng không bằng tận mắt thấy trước mặt. So với thời đại học trẻ trung, hiện tại hắn điềm tĩnh và tự tin hơn.  Toàn thân đều toát ra vẻ thong dong và nắm chắc.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...