Chạm để tắt
Chạm để tắt

KHÔNG CÒN YÊU - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-19 13:44:11
Lượt xem: 343

16

Ngày ly hôn, một cơn mưa xuân nhẹ bất ngờ rơi xuống.

Tôi đến Cục Dân chính trước, nhìn Chu Hoài ôm Điềm Hân. Họ đến từ từ dưới cơn mưa, cầm cùng một chiếc ô.

Hồi đại học Chu Hoài đã rất nhiều lần che ô cho tôi, bây giờ đổi thành người khác.

Khi ký thỏa thuận, Điềm Hân đã đưa cho tôi xem giấy chứng nhận bất động sản, quyền sở hữu tài sản chỉ thuộc về một mình cô ta.

"Anh trai mua cái này cho tôi, chị thấy không?"

Tôi nhìn Chu Hoài, anh ta khiêm tốn cúi đầu.

Sau khi kết hôn, tôi và Chu Hoài cùng nhau góp vốn để có tiền đặt cọc mua nhà. Anh ta rất may mắn trong sự nghiệp, chỉ sau vài năm đã trở thành giám sát viên, lương tăng gấp đôi, anh ta cũng trả hết nợ và tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Chu Hoài từng nói rằng anh ta sẽ đấu tranh vì tương lai của chúng tôi và mua cho tôi một ngôi nhà lớn. Bây giờ, nếu anh không còn yêu tôi nữa thì những lời hứa trước đây của anh ta cũng không còn giá trị.

Quả là một món hời cho cô nàng thanh mai bé nhỏ của anh ta, đúng là tiền bối đã trồng cây cho đời sau hưởng bóng mát.

Sau khi rời khỏi Cục Dân chính, nhìn bóng lưng rút lui của Chu Hoài, tôi cảm thấy anh ta đúng là không xứng đáng với những năm tháng thanh xuân mà tôi đã dành cho anh ta.

17

Tôi đã bán căn nhà có được từ vụ ly hôn, ngôi nhà này nằm trong tay Điềm Hân nhưng tôi chỉ muốn nó. Lúc đầu Chu Hoài không đồng ý. Tôi khuyên anh ta hãy đưa nó cho tôi, bởi vì nếu để tôi kiện thì kết quả của anh ta sẽ chỉ tồi tệ hơn, dù sao thì anh ta cũng là người đã phản bội.

Anh đành phải dỗ dành Điềm Hân và vay tiền để mua cho cô ta một căn hộ khác.

Chu Hoài từng nói, có bắt đầu có kết thúc. Tôi sẽ làm theo ý anh ta và chia tay hoàn toàn với anh ta.

Tôi lại đến thị trấn nhỏ ở Giang Nam.

Ở đây có một ngôi chùa với một cây cổ thụ hàng thế kỷ bên trong. Tôi tìm thấy sợi dây màu đỏ mà tôi và anh ta đã buộc vào đó và mở nó ra.

Khi đó anh ta đã ước: [Anh mong Niệm Niệm sẽ mãi yêu anh và ở bên cạnh anh mãi mãi].

Lúc đó, tôi cảm động đến rơi nước mắt. Nghĩ lại đúng là trò hề mà.

Hãy nói “Tạm biệt” và những hình ảnh trong tâm trí sẽ biến mất như bong bóng.

Tôi quay và bắt gặp người đàn ông mặc vest và thắt cà vạt trước mặt.

Với đôi lông mày thanh tú và chiếc mũi thẳng, trông anh toát lên khí chất anh hùng. Tôi nhìn với sự say mê. Anh lại lên tiếng: "Thêm tài khoản WeChat được không?"

"Không."

Anh có vẻ là một người ưu tú và chiếc đồng hồ anh đeo rất đắt tiền, nhưng tôi không tin rằng những chuyện giống như phim truyền hình sẽ xảy ra với mình. Sau khi ly hôn, Chủ tịch đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên ư?

Tôi đang định rời đi, nhưng khi đi ngang qua anh, tôi lại hối hận.

"Anh muốn theo đuổi tôi à?"

“Ừ.” Ánh mắt anh vừa lạnh lùng vừa ấm áp.

"Kết hôn luôn chứ?"

"Có thể."

Không ngờ anh lại đồng ý.

Người đàn ông giúp tôi lên chiếc Maybach trước chùa.

Cuộc đời chỉ có ba vạn ngày nên tôi phải tận hưởng nó một cách trọn vẹn nhất. Chúng tôi đã đăng ký kết hôn ngay ngày hôm đó.

"Xin chào, Giang Niệm."

"Xin chào, Cố Yến Tây."

Buổi tối, anh đưa tôi về nhà.

Tôi không ngờ anh lại mạnh mẽ đến vậy, muốn g..iết tôi ngay ngày đầu tiên. Tôi có chút mệt mỏi nhẹ nhàng hỏi: “Cố Yến Tây, anh còn muốn nữa sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-con-yeu/5.html.]

Anh đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển và nhìn tôi trìu mến: "Nào. Chúng ta hãy tiếp tục."

"Em không thể được nữa, hãy lần cuối cùng nhé. Được không?"

"Được."

Sẽ không quá lời nếu miêu tả anh như một mãnh thú...

18

Hôm sau tôi thức dậy thì đã là buổi trưa. Tôi đã đăng trên một vòng kết nối bạn bè: [Đã kết hôn.]

Tôi đã nhận được rất nhiều lời chúc phúc và một số câu hỏi về người bạn đời của mình, kể cả Chu Hoài.

[Tôi biết cô có người ở bên ngoài.]

Tôi chặn Chu Hoài, rồi xóa đi.

Mở cửa ra, tôi thấy dì quản gia đang đứng ngoài phòng. Khi thấy tôi bước ra, dì lịch sự cúi chào và đưa tay ra hiệu cho tôi.

"Xin chào phu nhân, tôi sẽ đưa cô xuống."

"Được."

Biệt thự này rộng đến mức tôi suýt bị lạc ngay cả khi có dì quản gia đưa đi.

Khi tôi đang ăn thì có một nhóm người giúp việc đến.

"Thưa phu nhân, tối nay phu nhân phải cùng Chủ tịch Cố đi dự tiệc tối. Mời phu nhân chọn một bộ đồ."

Những người giúp việc đang cầm những bộ váy cao cấp mới nhất.

Tôi vừa kết hôn ngày hôm qua và hôm nay đã nhận được hàng thời trang cao cấp được giao đến nhà?

Điên rồi!

Buổi tối, tôi mặc một chiếc váy voan màu đen đến trước cửa địa điểm tổ chức tiệc.

"Xin chào, xin vui lòng cho tôi xem thư mời của cô."

Có vẻ như dì quản gia đã đặc biệt nhắc nhở tôi trước khi ra ngoài, nhưng tôi...quên mất.

Tôi lắp bắp hai chữ: "Không...không."

Hai bảo vệ lập tức thay đổi sắc mặt: "Đi, đi, đi! Không có thư mời thì không thể vào được."

"Cô cho rằng đây là KTV muốn vào thì vào sao. Bên trong toàn khách là VIP, không phải cô gái nào cũng có thể vào!"

Tôi gọi Cố Yến Tây.

Anh nhẹ nhàng bảo tôi đợi.

"Này, đây là ai vậy?"

Chu Hoài và Điềm Hân đi tới, tôi liếc nhìn họ và quay mặt đi với thái độ khinh bỉ.

"Sao vậy, chị không vào à?"

Điềm Hân cầm thiệp mời trong tay và không ngừng quạt quạt nó, đầy chế giễu.

"Ồ, không phải chó mèo nào cũng có thể vào đây. Chị quỳ xuống cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ thương xót đưa chị vào."

"Không cần."

"Ồ, chị thật ng..u n..gốc. Đi thôi."

Cô ta nắm tay Chu Hoài, vênh váo bước vào.

Từ lúc tôi đứng ngoài cửa đợi, hai bảo vệ đã nhìn tôi chăm chú. Một người trong đó không khỏi nói: "Người đẹp, chúng ta thương lượng chứ?"

 

Loading...