Chạm để tắt
Chạm để tắt

KHÔNG CÒN YÊU - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-19 13:43:31
Lượt xem: 216

11

Địa điểm là văn phòng của Chu Hoài.

Điềm Hân đến muộn nên tôi bảo Chu Hoài gọi điện nhắc nhở. Nhưng anh ta nói không cần phải vội và anh ta có thể đợi.

Chúng tôi hẹn nhau vào buổi sáng và cô ta đến vào buổi trưa.

Coke l.i.ế.m và chào đón cô ta rất thân mật.

Cô ta đang mang theo hộp cơm trưa và thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi: "Chị, chị đúng là khách hiếm có đấy."

Lúc này, một Chu Hoài lạnh lùng vang lên: "Điềm Hân, tới đây."

“Có chuyện gì thế, anh trai?”

Chu Hoài mở máy ghi âm.

Điềm Hân hung hăng trừng mắt nhìn tôi, sau đó cúi đầu tủi thân, nước mắt chảy dài trên má, môi mím chặt: "Anh à, em sai rồi."

Chu Hoài nhịn không được nữa: "Niệm Niệm, bỏ qua đi, lần sau em ấy sẽ không làm như vậy."

“Em phải hứa với cô ấy.” Anh ta nói với Điềm Hân

Điềm Hân mím môi: "Chị ơi, em thật sự sẽ không làm vậy nữa, xin hãy tin em."

Tôi hơi do dự. Cô ta quỳ xuống trước mặt tôi và kéo gấu váy của tôi.

"Chị."

"..."

Chu Hoài nghiêng người nói nhỏ vào tai tôi: "Điềm Hân đã quỳ xuống vì em, hãy tha thứ cho em ấy."

Tôi đỡ Điềm Hân đứng dậy: “Được.”

"Cảm ơn chị."

Chu Hoài cũng không có làm cô ta quá xấu hổ, tôi có thể hiểu được. Chỉ cần từ giờ trở đi anh ta không vượt quá giới hạn là được. Cuộc sống vẫn có thể quay lại như xưa...

12

Điềm Hân đã làm rất tốt và trực tiếp cắt đứt liên lạc với Chu Hoài. Chu Hoài đã đến nhà cô ta nhiều lần để tìm nhưng chẳng thấy đâu. Cô ta cố tình tránh mặt Chu Hoài khiến gần đây sắc mặt Chu Hoài u ám, không để ý đến công việc. Cảm xúc là một điều tuyệt vời khó có thể buông bỏ.

"Chu Hoài, cùng em đi tới một thị trấn nhỏ ở Giang Nam đi."

"Xin lỗi anh đang bận."

Anh ta quả thực rất bận rộn, bận cố gắng hòa giải với Điềm Hân. Nhưng cuối cùng anh ta vẫn đi cùng tôi. Mọi việc không tiến triển gì nên anh ta đi cùng tôi để thư giãn.

Sức khỏe của tôi thực sự không được tốt, tôi hiếm khi ra ngoài và bị cảm lạnh, đầu nhức như búa bổ và chảy nước mũi. Nhưng lúc này, người tôi yêu, không ở bên cạnh tôi.

Chu Hoài đang đi đi lại lại trên bãi cỏ dưới nhà, nói chuyện công việc. Khi anh ta lấy thuốc cho tôi, tôi nhận ra rằng anh ta đang cố gắng níu giữ Điềm Hân.

[Hãy cho em một chiếc Hermès da cá sấu.] Đây là tin nhắn từ Điềm Hân.

13

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-con-yeu/4.html.]

Thực ra tôi đã đến thăm thị trấn này một lần vào mùa đông năm ngoái. Vào thời điểm đó, cây bông liễu vẫn chưa phát triển, bây giờ tựa như tràn đầy xuân, cảm giác như bắt đầu lại, như chúc tôi và anh ta mọi điều may mắn.

"Chu Hoài, chụp ảnh cho em với." Tôi đứng trên cầu gọi Chu Hoài lên bờ.

Quay lại nhìn, tôi thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mỉm cười một mình.

"Chu Hoài, công ty bận rộn như vậy sao?"

"À... khá tốt."

Tôi tiến lại gần Chu Hoài, anh ta lập tức tắt màn hình, nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy ảnh đại diện quen thuộc trên WeChat, HelloKitty màu hồng. Hóa ra họ đã làm từ lâu.

Đúng vậy, dù sao thì Chu Hoài cũng đã nguyện ý đưa ra hơn hai mươi vạn tệ coi như một lời xin lỗi.

14

Chuyến đi không góp phần gắn kết thêm mối quan hệ của chúng tôi. Tôi nghĩ Chu Hoài đã thờ ơ hơn trước.

Tôi đã thắt cà vạt cho anh ta khi anh ta rời khỏi nhà sáng nay. Tôi đã cẩn thận lựa chọn nhưng ta từ chối.

Anh ta chọn màu hồng, là màu yêu thích của Điềm Hân…

15

Tôi tự hỏi từ khi nào anh ta lại trở nên như thế này. Trước hay sau khi đi du lịch? Mọi thứ đã thay đổi từ lâu. Tôi hơi nhớ Chu Hoài, chàng trai một lòng với tôi trước đây.

Mở ngăn kéo ra, có vài bức ảnh của anh ta và tôi ở trường, có ảnh tỏ tình, hẹn hò, leo núi. Bên dưới những bức ảnh này là một bản thỏa thuận ly hôn. Trên đó có ghi rõ ràng tên Chu Hoài.

Tôi nhìn dòng chữ trên tờ giấy với vẻ hoài nghi. Quả thực đó là chữ viết tay của chính Chu Hoài.

Cả buổi chiều tôi thẫn thờ ngồi trên sofa. Mặt trời lặn trên bầu trời như máu, ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt mệt mỏi của Chu Hoài.

Tôi đặt bản thỏa thuận lên bàn và hỏi anh: “Anh muốn ly hôn với tôi phải không?”

"Ừ."

Chu Hoài trả lời dứt khoát, không còn cố gắng thuyết phục tôi ở lại như lần trước nữa.

"Tại sao?"

"Anh phát hiện anh yêu Điềm Hân."

Lý do đơn giản thế thôi. Mỗi giai đoạn yêu một người. Bây giờ Chu Hoài không yêu tôi nữa.

“Vậy tại sao anh vẫn muốn đi du lịch cùng tôi?”

"Có bắt đầu có kết thúc. Đúng vậy, anh muốn lợi dụng em để kiểm nghiệm xem mình yêu Điềm Hân đến mức nào."

Được rồi, lợi dung tôi để kiểm nghiệm.

Chu Hoài vào phòng ngủ, đang thu dọn hành lý.

"Đừng quên, ba mươi ngày nữa gặp nhau ở Cục Dân chính."

"Tôi biết rồi, cút khỏi đây đi."

Anh ta rời đi và chuyển đến sống cùng Điềm Hân.

Loading...