Chạm để tắt
Chạm để tắt

KHÔNG CÓ NGOẠI LỆ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-07 13:18:42
Lượt xem: 720

Thẩm Tri Nghiêm lại lật một trang tài liệu: "Ba đã cử người xóa hết hồ sơ rồi, lần sau làm việc cho gọn gàng chút."

 

Từng có người nói tôi là một con quỷ vô cảm.

 

Thế nhưng lúc này đây.

 

Tôi rõ ràng cảm nhận được, trái tim mình đang bị từng chút một cắt nát, xé vụn.

 

Sợi dây nào đó đã căng từ lâu, bỗng dưng đứt đoạn.

 

Tôi mở thùng đồ, ném về phía Thẩm Tri Nghiêm.

 

Những chiếc váy đủ màu sắc bay phấp phới trong không trung.

 

Vài cái rơi xuống bộ âu phục màu xám đen chỉnh tề của Thẩm Tri Nghiêm.

 

Buồn cười, nực cười.

 

Giống như ngôi nhà này vậy.

 

Cuối cùng tôi không nhịn được bật cười.

 

Cười mãi cười mãi, nước mắt giàn giụa.

 

12

 

Thẩm Tri Nghiêm đã phạt tôi vì sự "bất lịch sự" của mình.

 

Lần này, ông nhốt tôi vào căn phòng tối tăm chật hẹp.

 

Mỗi khi tôi không đạt được kỳ vọng của ông, tôi đều sẽ đến đây.

 

Thực ra tôi không thường bị phạt.

 

Vì thành tích của tôi đủ xuất sắc, cũng đủ bất chấp thủ đoạn.

 

Tuy nhiên, tôi vẫn căm ghét nơi này.

 

Trong bóng tối, tôi không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua.

 

Chỉ nhớ rằng thức ăn được đưa vào qua cửa sổ nhỏ đã thay đổi vài chục món.

 

Tôi không ngu ngốc đến mức học theo mấy nhân vật trong phim truyền hình những người thà c.h.ế.t chứ không khuất phục, tuyệt thực để phản đối.

 

Tôi phải sống đẹp và mạnh mẽ.

 

Mỗi miếng cơm đều phải cố gắng ăn.

 

Rồi mới có sức để khiến những người tôi ghét không có cơm ăn.

 

Ngày cuối cùng bị giam cầm, là Thẩm Nguyệt Hàm mang cơm đến cho tôi.

 

Tôi chậm rãi ăn, cô ta ngồi chống cằm nhìn tôi.

 

"Chị à, chị biết vì sao ba lại đối xử tàn nhẫn với chị như thế không?”

 

"Mẹ em nói, bà ấy đã thuê người cưỡng h.i.ế.p Cố Duẫn Như, chị đoán xem, chị là con của ai?"

 

Thấy tôi im lặng, Thẩm Nguyệt Hàm cảm thấy mình cuối cùng cũng đã gỡ gạc lại được phần nào.

 

Càng thêm kiêu ngạo.

 

"Ăn nhanh đi, hôm nay là ngày thi CFA, bằng lái của chị bị tịch thu rồi, ba bảo em đưa chị đi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-co-ngoai-le/chuong-6.html.]

"Đúng rồi, trước khi đi chị phải tắm rửa đấy, đừng làm bẩn xe mới của em."

 

Kỳ thi này tôi đã chuẩn bị rất lâu, không thể chậm trễ.

 

Vì thế, tôi thản nhiên hắt tô canh nóng chưa uống hết vào mặt cô ta.

 

"Sợ rằng em cũng phải đi tắm rồi."

 

Thẩm Nguyệt Hàm ôm mặt thét chói tai, muốn gọi bác sĩ đến, lại sợ không hoàn thành nhiệm vụ Thẩm Tri Nghiêm giao sẽ bị phạt.

 

Đành phải chạy về phòng mình xối nước lạnh.

 

Tôi và cô ta cùng nhau đến điểm thi, kỳ thi đã sắp bắt đầu.

 

Tôi nhìn cảnh vật trước mắt càng lúc càng mờ, lắc lắc đầu.

 

"Thẩm Nguyệt Hàm, cô không thấy chán à, bấy nhiêu năm chỉ biết mỗi trò hạ thuốc thôi à?"

 

Thẩm Nguyệt Hàm chớp mắt, cười vô tội: "Chị nói gì thế? Em nghe không hiểu. Đúng rồi, cố lên nhé, nếu không thi đỗ được chứng chỉ này, trở về sợ lại bị nhốt vào phòng tối rồi."

 

Tôi nhất định, sẽ không quay lại nơi đó.

 

Tôi cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, lạnh lùng nói: "Những lời này cô tự giữ lấy mà nói với bản thân đi, đồ vô dụng ngay cả cấp độ hai còn chưa qua nổi."

 

13

 

Khi ra khỏi phòng thi, tôi gần như không thể đi vững.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Trong cơn mơ hồ thấy Kỳ Ngọc đứng không xa, dựa lưng vào xe.

 

Cười vẫy tay với tôi.

 

"Lâu rồi không gặp."

 

Tôi cắn chặt môi, giữ dáng đi bình thường, bước đến trước mặt anh ta.

 

Nở nụ cười: "Nếu nhớ không nhầm, hôm đó trước khi tôi quay đầu xe, anh đã dừng lại rồi."

 

"Đúng vậy." Tầm nhìn của Kỳ Ngọc rơi trên chiếc váy đỏ của tôi, ý cười sâu hơn.

 

"Đã như vậy, thì tránh ra một chút, đừng cản trở tôi điều khiển chiếc xe mới của mình."

 

Tôi giơ tay định đẩy Kỳ Ngọc ra, lại bị anh ta phản tay ấn vào bên cửa xe.

 

Anh ta áp sát tôi, tay từ từ di chuyển xuống. Tôi nhíu chặt mày.

 

"Đừng ngốc nữa." Hơi thở xâm chiếm phả bên tai tôi, "Thứ duy nhất cô cần điều khiển, chỉ có tôi."

 

Vết thương trên chân qua một lớp quần tất, bị bàn tay nóng ấm của anh ta che phủ.

 

Anh ta rút tay ra, thoa vết m.á.u dính trên môi tôi, bôi đều.

 

"Quả nhiên, cô vẫn hợp với son đỏ nhất."

 

Để giữ cho mình tỉnh táo, trước khi vào phòng thi, tôi dùng d.a.o rọc giấy rạch một đường sâu vào chân mình.

 

Vết thương ẩn dưới chân váy, m.á.u thấm qua quần tất đen.

 

Tôi nghĩ rằng không ai phát hiện ra.

 

"Chỉ nghe nói cô ác với người khác, không ngờ, với chính mình cũng ác không kém."

 

Tôi không để ý đến anh ta.

 

 

Loading...