Không cần trọng sinh, ta tự làm chủ vận mệnh của mình!!! - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-05 04:42:59
Lượt xem: 3,678

7

Ngay từ đầu, chỉ có số ít các tiểu thư hiếu học của quan gia tới tìm ta đọc sách.

Còn có rất nhiều người nói ta mở lớp, là vì cùng nữ quyến quý tộc giao lưu, vì Hầu phủ mưu lợi, đúng là treo đầu dê, bán thịt chó.

Xác thực, ta cũng là nói như vậy mới thuyết phục được Hầu gia.

Ta cũng không để ý đến những lời nghi ngờ, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.

Mấy tiểu thư kia học hỏi rất nhanh, đốc thúc lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ, mỗi ngày đều trôi qua rất vui vẻ.

Về sau, bằng hữu của các nàng cũng đều theo đến.

Có ít người chỉ coi là tới chơi, ta cũng không cần công, vẫn nghiêm nghị chỉ dạy các nàng học tập, mặc kệ thân phận của các nàng cao quý đến mức nào.

 

Các nàng biết ta đang nghiêm túc dạy bảo, thật lòng muốn các nàng trau dồi bản thân.

Thế là, không ai muốn trốn học, không ai còn khinh mạn, đều dần trở thành học sinh tốt của ta.

Về sau, các nàng lôi kéo mẹ của mình, cô cô thậm chí nãi nãi tới, cùng nhau học tập.

Các phu nhân đã lớn tuổi, lúc đầu luôn nói mình học không được, không muốn đi học, họ than đi đánh xe ngựa còn hơn.

Ta không cổ vũ, cũng không trách cứ các nàng, mà là dạy đi dạy lại, không hiểu chỗ nào sẽ dạy chỗ đó đến khi các nàng hiểu mới thôi. 

Dần dần, các nàng cũng có lòng tin vào bản thân, không còn mang tuổi tác ra làm cái cớ nữa.

Những tiểu thiếp tỳ nữ đến học, ta không dạy các nàng tam cương ngũ thường, mà là dạy các nàng về thế giới rộng lớn bên ngoài.

Tỉ như, nơi nào có danh sơn, nơi nào có dị thú, chỗ đó cá voi có thể nuốt vào nguyên một tảng bang lớn, chỗ đó có một cây đại thụ có thể sống tám ngàn năm.

 

Các nàng bình thường bị trói buộc đủ điều, tại chỗ này của ta, các nàng chỉ cần học thêm kiến thức, mỗi khắc đều trôi qua trong vui vẻ.

Một ngày này, ta đang dạy học, phát hiện có một nữ nhân thập thò tại cửa ra vào

Ta nhận ra nàng là Đỗ di nương của Hầu phủ.

Nàng vốn là nha hoàn hồi môn của chính thê Hầu gia, đại phu nhân sau khi qua đời, lão phu nhân vì an ủi Hầu gia, nâng lên Đỗ thị lên làm di nương.

Nàng trước kia cũng coi như an phận, nhưng từ khi sinh hạ con thứ cho Hầu gia, nàng liền lấy thế làm kiêu căng.

Nàng gây chuyện thị phi, thường xuyên cùng các di nương khác cãi nhau, cũng âm thầm tìm cách ngáng chân ta.

Nàng đem ta con mèo ta nuôi mười năm dìm c.h.ế.t đuối, nói láo là mèo không cẩn thận rơi vào trong giếng.

Nha hoàn Xuân Quyên vì ta mà tức giận, đánh nàng một bạt tai.

Ngay trong đêm, Xuân Quyên liền c.h.ế.t trong phòng của mình.

Xuân Quyên bị dị ứng với đậu phộng, thế nhưng trong cơm của nàng đầy đậu phộng giã nát.

Xuân Quyên không phát giác, dị ứng mà chết.

Mà cơm tối ngày đó, là Đỗ di nương chuẩn bị.

Ngẫm lại cũng biết là chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng vì không có chứng cớ rõ ràng, nàng lại có nhi tử hộ thân, ta không thể nào trừng phạt được.

Từ khi ta cùng Hầu gia quay về mặn nồng như thuở đầu, nàng ngược lại mấy hôm không có xuất hiện.

Ta đi ra ngoài, hỏi nàng muốn làm cái gì.

[ Phu nhân, học vấn của Ngài tốt như vậy, dạy nhiều học sinh như vậy, có thể cho nhi tử của thiếp thân cùng học hay không?]

Nàng đem con của mình lôi ra, đẩy lên trước mặt ta.

Con trai của nàng còn nhỏ, trông rất ngây thơ, có lẽ còn chưa bị nhiễm những thói xấu của mẫu thân.

Ta để cho người đem hài tử này vào phòng học, sau đó lạnh lùng nhìn Đỗ di nương.

[ Để ta dạy học cho hắn cũng được. Mèo của ta, cùng nha hoàn Xuân Quyên, đều là Đỗ di nương đây hại có đúng không?]

[ Không, không phải ......]

[ Cho ngươi hai lựa chọn. Đầu tiên là nhận tội, từ nay về sau ta sẽ đích thân giáo dưỡng con của ngươi. Thứ hai là không nhận , nếu vậy ngươi đem con của ngươi về đi, về sau hắn sống hay c.h.ế.t không liên quan gì đến ta hết.]

Đỗ di nương nghĩ ngợi hồi lâu, cắn răng quay về phía ta dập đầu vài lần: [ Phu nhân, cầu xin ngài chiếu cố nhi tử cảu ta ...... Ta nguyện ý nhận tội.]

Đỗ di nương trước mặt Hầu gia thừa nhận tội của mình, được đưa đến quan phủ, phán xử tử hình.

Xuân Quyên nha hoàn theo bồi ta lâu nhất, ta rốt cục cũng có thể tự tay báo thù cho nàng rồi.

Thì ra, làm ngươi có năng lực, có bản lĩnh, việc báo thù lại dễ dàng như trở bàn tay vậy đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-can-trong-sinh-ta-tu-lam-chu-van-menh-cua-minh/chuong-4.html.]

8

Ta càng ngày càng dạy nhiều nữ sinh, tất cả mọi người xưng ta là nữ phu tử, đối với ta rất tôn kính.

Ta biết rằng giáo dục chính là mở ra một con đường mới, hi vọng sẽ càng ngày càng có nhiều người được tiếp nhận cơ hội này.

Thế là, ta cầm tất cả của hồi môn, xây dựng trường học mễn phí ở mọi nơi, để những đứa trẻ nhà nghèo cũng có cơ hội đọc sách.

Đám học sinh của ta cũng nhao nhao bắt chước, lấy ra tiền của mình, cùng ta thiết lập trường học miễn phí.

Hoàng Thượng nghe nói đến chuyện của ta, phong ta làm nhất phẩm văn hoa phu nhân, chưởng giáo hóa chức vụ, ăn bổng lộc của triều đình.

Ta trở thành người đầu tiên dựa vào nỗ lực của bản thân mình được phong cáo mệnh phu nhân.

Phụ thân nhìn thấy ta lại có giá trị, một lần nữa liên lạc với ta, hi vọng ta có thể cùng nhà mẹ đẻ nối lại tình xưa.

Ta lúc đầu không nghĩ để ý tới lời bợ đỡ của bọn họ, nhưng vì đại cục rồi lại cân nhắc tương lai của Mạnh Nam Nhạc, ta vẫn quyết định bằng mặt không bằng lòng giữ cho tất cả chút thể diện.

Thế là, ta mang theo Mạnh Nam Nhạc về nhà ngoại dự tiệc.

Nó hiện tại đã đã được nuôi dưới danh nghĩa của ta, ta cũng thật lòng thật dạ xem nó như con đẻ.

Trước kia trên gia yến, mọi người đều nịnh nọt muội muội.

Hiện tại, bọn hắn bắt đầu nịnh nọt ta.

Muội muội lại có chút khinh thường: [ Tỷ tỷ dù được phong là Văn Hoa phu nhân, nhưng tài hoa của ta, vẫn còn trên tỷ vài bậc. Mấy ngày trước đây ta đem bài thơ mới viết cho đồng liêu thưởng thức, bọn hắn đều nói ta viết tốt hơn nhiều.]

Ta mỉm cười: [ Đây là tất nhiên, luận về tài hoa, không người có thể so sánh được với muội muội.]

Muội muội giống như là ‘ nói chuyện với đầu gối”, có chút xấu hổ, cũng không còn âm dương quái khí với ta nữa.

Nếu là lúc trước ta, tất nhiên sẽ cảm thấy khổ sở.

Nhưng bây giờ ta suy nghĩ thông suốt rồi, nàng là đệ nhất thì như thế nào, ta có thể làm đệ nhị mà.

Thứ hai cũng rất ưu tú , không hà tất gì phải so bì mà hạ thấp mình.

Nếu như tất cả tâm trí của mình đặt trên thân người khác, chúng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy mùa xuân hoa nở, mùa hè mưa rào, mùa thu quả ngọt, mùa đông tuyết trắng.

Sống vui vẻ mới là quan trọng nhất, thắng thua chỉ là thứ yếu mà thôi.

Rất nhanh, phụ thân trở về, cũng tới bàn ta.

Thế nhưng là, Mạnh Nam Nhạc trông thấy phụ thân ta, lại có chút sợ hãi, giữ c.h.ặ.t t.a.y của ta: [ Đi ...... Đi ......]

[ Sao vậy con? Nam Nhạc Ngoan, ông ấy là ngoại tổ phụ của con đó]

[ Không ...... Không ......]

Nam Nhạc lắc đầu như trống bỏi.

Ta tranh thủ thời gian kéo nó ra bên ngoài.

[ Sao vậy con?]

[ Ông ấy ...... Giết người ......]

[ Cái gì? Con nói là, phụ thân ta g.i.ế.c người?]

[ Phải ...... Con...... Trông thấy hắn g.i.ế.c người ......]

Ta nhíu mày: [ Chuyện gì xảy ra vậy? Đừng sợ, cứ từ từ nói, mẫu thân bảo vệ con.]

Được ta trấn an, Nam Nhạc liền kể lại toàn bộ sự việc

Bảy năm trước, điều tra được một vụ án tham ô, rất nhiều quan lớn đều bị tóm.

Hoàng đế muốn điều tra tận gốc rễ, lôi hết đồng bọn của hạ ra, liền nghiêm hình khảo vấn mấy tham quan kia.

Phụ thân ta cùng bọn hắn thông đồng làm bậy, trong nhà cũng có tiền tham ô.

Hắn trong đêm đem tiền tham ô chuyển đến một ngọn núi, đào một cái hố chôn xuống.

Chôn xong, ông ta mang mấy người thuê về đào hố g.i.ế.c người diệt khẩu.

Lúc ấy, nha hoàn mang theo Nam Nhạc đến ngọn núi đó chơi, mắt thấy đây hết thảy.

Thế nhưng bọn họ không dám nói ra.

Về sau, mấy tên tham quan khai ra cha ta, cha ta bị cách chức điều tra.

Mà muội muội ta, không biết dùng thủ đoạn gì, rửa sạch tội danh, để ông ta quan phục nguyên chức.

Khi đó ta còn rất hổ thẹn, cảm thấy mình cái nào cái nào cũng không bằng muội muội, đến lúc nhà đẻ gặp chuyện, cũng chỉ có muội muội có thể giúp một tay.

Ta mang tâm tình nặng nề trở về Hầu phủ.

Nhưng nha hoàn nói cho ta, Bắc Nhung xâm chiếm, Hoàng Thượng khẩn cấp chiêu mộ Hầu gia đến phương Bắc, đuổi đánh ngoại tộc.

Ngay trước đó một canh giờ, Hầu gia đã rời khỏi nhà.

Bình luận

3 bình luận

  • Âu dô là tiên là thần đó là cũng thuộc giải nhất chứ k phải hạng vớ vẩn nha , hayyy

    AppleBabie 3 ngày trước · Trả lời

  • Truyện thực sự rất hay, nu9 tự thấu hiểu và cố gắng vươn lên khỏi bùn lầy

    An Hạ 4 ngày trước · Trả lời

  • :))))

    Đinh Linh 4 ngày trước · Trả lời

Loading...