Không cần trọng sinh, ta tự làm chủ vận mệnh của mình!!! - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:00:57
Lượt xem: 3,912

5

Ngày này, ta đưa muốn đưa Mạnh Nam Nhạc đi ra ngoài chơi, lão phu nhân lại cự tuyệt.

[ Không được, Nam Nhạc cứ vào mùa thu là không thể ra cửa. Muốn đi ra ngoài chơi, chờ mùa đông đi.]

Ta mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không tiếp tục kiên trì nữa.

Ban đêm, Hầu gia bởi vì chính vụ bận rộn, ngủ lại tại quan nha, ta chỉ ngủ một mình.

Nửa đêm, bỗng nhiên cảm giác có người tiến tới phòng của ta.

 

Ta tỉnh lại, cầm đèn xem xét, thì ra là Mạnh Nam Nhạc đi tới.

[ Nam Nhạc, là ngươi a? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, đến đây làm gì chứ?]

[ Chim nhỏ, bay mất, Nam Nhạc đi bắt.]

[ Bay đến đi nơi nào?]

[ Bên ngoài.]

Hắn lấy tay chỉ một cái, chỉ vào tường viện bên ngoài.

[ Không sao, ngày mai gọi người bắt thêm cho ngươi mấy con.]

[ Bây giờ bắt cơ.]

Ta không lay chuyển được hắn, mặc quần áo tử tế, cùng hắn ra cửa.

Bên ngoài trời cao đất rộng, chim bay ra ngoài, đương nhiên là tìm không ra.

Ta dự định cùng hắn tùy tiện tìm một chút, hắn tìm mệt mỏi, tự nhiên sẽ từ bỏ.

Tuy là nửa đêm, nhưng thời tiết cũng không rét lạnh, trong không khí tràn ngập mùi hoa quế, rất nhẹ nhàng khoan khoái.

Bỗng nhiên, Mạnh Nam Nhạc mất khống chế, giống như nổi điên la to, còn đem ta đánh bại trên mặt đất.

May mà sau lưng chúng ta còn đem theo mấy tên gia đinh, bọn gia đinh xông về phía trước, đem Mạnh Nam Nhạc đè lại, hắn mới không có tiếp tục đả thương người.

Hải tử của người khác, quả nhiên nuôi không quen.

Chẳng lẽ, hắn ngu dại là giả?

Hắn đêm hôm khuya khoắt gạt ta ra ngoài, chính là vì muốn hại c.h.ế.t ta?

Ta kinh nghi bất định trở lại Hầu phủ, lão phu nhân đau lòng kéo tay Mạnh nam Nhạc, nhìn hắn xem có bị thương hay không.

[ Nam Nhạc, tổ mẫu không phải đã nói với con, mùa thu không thể ra cửa sao?]

[ Thế nhưng Nam Nhạc muốn đi ra ngoài bắt chim ......]

[ Vậy cũng không được.]

Ta nghe được hơi nghi hoặc một chút.

Mùa thu, có vấn đề gì không?

Ta để Tiểu Nhạc đi hỏi thăm, vì sao Mạnh Nam Nhạc vào mùa thu không thể đi ra ngoài? .

Vài ngày sau, Tiểu nhạc rốt cuộc cũng tìm hiểu ra: [ Mẫu thân thế tử, là c.h.ế.t vào mùa thu. Nàng là bị người ta ám sát mà chết, thời điểm c.h.ế.t đổ vào trong viện, trên thân rơi đầy hoa quế. Lúc ấy mới thế tử mới ba tuổi, nhìn thấy mẫu thân c.h.ế.t thảm, lưu lại bóng ma tâm lý. Từ nay về sau, hắn trông thấy hoa quế, hoặc là nghe thấy mùi hoa kế, liền sẽ phát cuồng. Cho nên, lão phu nhân không cho phép hắn vào mùa thu đi ra ngoài.]

Thì ra là thế ......

Có rất nhiều sự tình, tựa hồ cũng bắt đầu sáng tỏ.

Trách không được, Hầu phủ không một cây hoa quế nào, xưa nay cũng không bao giờ cho hoa quế vào làm gia vị nấu ăn.

Nói như vậy, đêm hôm đó hắn công kích ta, hẳn là bị hoa quế kích thích, không phải cố ý mà tổn thương ta.

Còn có, ta đẻ non ngày đó, hình như quần áo mặc trên người cũng có mùi hoa quế.

Ta rốt cuộc hiểu ra, đây hết thảy là một âm mưu.

Hầu phủ một bóng dáng của quế đều không có, quần áo kia của ta tại sao có thể có mùi hoa quế?

Là có người cố ý dùng hoa quế hun y phục của ta, ta mặc lên người, bị Mạnh nam Nhạc còn nhỏ tuổi ngửi thấy.

Hắn liền phát cuồng, đẩy ta.

Ta cùng Mạnh Nam Nhạc, đều bị gài bẫy.

Trong bóng tối, hung thủ vẫn bình yên vô sự.

Ta đem suy đoán của ta nói cùng Tiểu Nhạc, nàng hết sức kinh ngạc: [ Phu nhân, vậy chúng ta tranh thủ thời gian bắt được hung thủ phía sau! Người kia ẩn nấp cũng quá giỏi!]

[ Không, việc này không cần chúng ta điều tra. Chỉ cần nói cho Hầu gia cùng lão phu nhân, bọn họ là những người muốn rửa sạch oan khuaats chon hi tử của mình hơn bất cứ ai.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-can-trong-sinh-ta-tu-lam-chu-van-menh-cua-minh/chuong-3.html.]

Ta đem những chuyện này cho Hầu gia cùng lão phu nhân, bọn họ quả nhiên vô cùng quan tâm.

Dù sao, Mạnh Nam Nhạc phải gánh lấy cái danh hại c.h.ế.t đệ đệ của mình nhiều năm, mặc dù có bọn họ che chở, nhưng thanh danh vẫn luôn không tốt.

Hiện tại phát hiện hết thảy đều là bị người ngoài gài bẫy, bọn họ làm sao có thể không giận?

Lão phu nhân thẩm vấn thiếp thất cùng hạ nhân trong nhà, thế nhưng không ai thừa nhận.

Lão phu nhân liền đem người nhà các nàng đón hết vào phủ, đồng loạt quỳ gối trong viện, phơi mưa phơi nắng.

Cuối cùng, Liễu di nương không đành lòng nhìn phụ mẫu cao tuổi chịu khổ, đứng lên nhận tội.

Nàng vốn là nha hoàn bên người lão phu nhân, được lão phu nhân ban cho Hầu gia làm thiếp, luôn luôn biểu hiện được dịu dàng hào phóng, không nghĩ tới còn có một bộ mặt khác ác độc như vậy.

Liễu di nương bị đưa đi nha phủ điêug tra, hết thảy tra ra manh mối.

6

Mạnh Nam Nhạc vô tội, chán ghét của ta với nó trước đây tiêu tan sạch sẽ không còn lại gì.

Nó kỳ thật rất đáng yêu, rất đơn thuần.

Nếu là nuôi dưỡng tốt, tương lai ta cũng có chỗ dựa vào.

Nhưng mà, ý nghĩ này vừa xuất hiện, ta đã cảm thấy không đúng.

Cho đến nay, nếu như ta còn đem người khác làm chỗ dựa, liền phụ lời trời xanh dạy bảo.

Chỉ có chính ta, mới có thể làm chỗ dựa cho bản thân mình.

Ta có thể đem Mạnh Nam Nhạc đích thân nuôi dạy giống như hài tử ruột thịt, nhưng nó chỉ là người nhà của ta thôi, chỉ có thể bầu bạn cùng thương yêu.

Người quyết định nhân sinh của ta, chỉ có thể là chính mình..

Nếu không, chẳng phải là sống vô dụng cả một đời hay sao.

Ta tìm Hầu gia đề nghị, tự mình nuôi dưỡng Mạnh Nam Nhạc, hắn đồng ý.

Ta mời sư phó tốt nhất cho Mạnh Nam Nhạc, trả tiền gấp đôi.

Bởi vì, sư phó không chỉ có dạy Mạnh Nam Nhạc mà còn dạy cả ta nữa.

Ta cùng Mạnh Nam Nhạc học tập học tập Tứ thư Ngũ kinh, cùng nhau luyện võ.

Ta lớn tuổi, luyện võ rất khó khăn, nhưng ta cắn răng kiên trì ltiếp tục.

Hầu gia thấy ta vất vả, mấy lần nghĩ khuyên ta từ bỏ.

Ta lắc đầu: [ Dù sao thiếp cũng nhàn rỗi cũng là không có việc gì làm, không bằng cố gắng nâng cao bản thân.]

Đọc sách với ta mà nói cũng không khó khan lắm.

Ta thuở nhỏ đã từng đọc sách, cũng được coi là một tài nữ, chỉ là bị hào quang của muội muội làm cho lu mờ đi mà thôi.

Trước kia ta cảm thấy có chỉ cần có chút nhan sắc thì có thể tìm được một mối hôn sự tốt, thế là bỏ dở việc học.

Hiện tại, ta liền bù đắp những tháng ngày bỏ lỡ đó.

Đám tiên sinh dạy văn liên tiếp tán dương ta, nói ta trời sinh thông minh, học được rất nhanh.

Bọn hắn còn đem văn thơ ta viết mang đi, cho nhóm bạn văn thơ của mình xem, cũng đều thu được rất nhiều lời đồng tình khen ngợi.

Ta thế mới biết, không có linh khí đan, ta cũng có thể làm thơ hay viết văn giỏi.

Coi như hơi kém muội muội thì lại như thế nào, nàng có điểm mạnh của nàng, mà ta cũng có điểm mạnh của riêng ta.

Nhiều người đọc sách cũng chỉ dựa vào bản thân mình, đầy bụng kinh luân, vào triều làm quan, bọn hắn cũng đâu có được dung qua linh khí đan?

Là ta đã quá coi trọng viên đan dược kia, cho nên mới trói buộc chính mình!

Rất nhanh, đám tiên sinh đã không có gì có thể lấy ra dạy ta nữa, bọn hắn nói ta đã xuất sư.

Thế là, ta mỗi ngày trống ra một ít thời gian.

Ta tìm Hầu gia thương lượng, muốn mở một lớp học tại gia, phàm là nữ quyến nhà quan viên, bất luận là tiểu thư, phu nhân, hay là tiểu thiếp, tỳ nữ, chỉ cần muốn học tập, đều có thể nộp học phí, để ta dạy bảo các nàng.

Hầu gia nói: [ Của hồi môn của nàng tương đối khá, Hầu phủ cũng không thiếu tiền, làm như vậy để làm gì?]

[ Thiếp mở lớp, cũng không chỉ là vì kiếm tiền. Đọc sách có thể mở rộng hiểu biết, có thể phát triển trí tuệ, tăng phẩm tính. Rất nhiều nữ quyến của quan viên, cũng là bởi vì cả ngày không có việc gì, mới có thể nghĩ ra đủ mọi âm mưu tính toán lẫn nhau. Như hai vị di nương nhà ta trước đó, không phải cũng là như thế sao? Nếu như nữ quyến hậu viện đều hiếu học, các loại âm mưu quỷ kế nhất định sẽ ít rất nhiều. Huống chi cái này còn có thể mang lại mỹ danh cho Hầu phủ, Hầu gia ngày sau cần quan viên nhà ai hỗ trợ, không phải cũng dễ dàng hơn sao.]

Nghe được có thể có lợi cho mình, Hầu gia gật đầu: [ Nếu như thế, nàng dạy tiểu thư cùng các phu nhân thì cũng được. Về phần tiểu thiếp, tỳ nữ, là phải an giữ bổn phận, toàn tâm toàn ý phục thị chủ tử.]

[ Khổng Phu tử nói học tập không phân sang hèn, thiếp cảm thấy mình cũng nên làm như vậy. Nếu như bài xích địa vị tiểu thiếp, tỳ nữ, các nàng khó tránh khỏi tâm lý vặn vẹo, tìm được cơ hội liền sẽ trả thù chủ tử, ngược lại không tốt.]

[ Các nàng cứ lo xong việc của mình, mỗi ngày chỉ cần dành ra một chút thời gian thì vẫn có thể học được, sẽ không chậm trễ công vụ.]

Hầu gia vẫn là không muốn.

Ta đành phải tự mình làm, lấy của hồi môn đầu tư mở lớp.

Bình luận

3 bình luận

  • Âu dô là tiên là thần đó là cũng thuộc giải nhất chứ k phải hạng vớ vẩn nha , hayyy

    AppleBabie 3 ngày trước · Trả lời

  • Truyện thực sự rất hay, nu9 tự thấu hiểu và cố gắng vươn lên khỏi bùn lầy

    An Hạ 4 ngày trước · Trả lời

  • :))))

    Đinh Linh 4 ngày trước · Trả lời

Loading...