Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không cam lòng - 8 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-08 20:31:51
Lượt xem: 1,620

Thẩm Dục có vẻ chán nản cứ đi vòng quanh xe, sau đó có lẽ mệt mỏi đứng cạnh xe, cúi đầu dựa vào cửa. Một lúc sau, không biết nghĩ gì, ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà trên lầu.

Tôi vô thức lùi lại.

Thực ra điều này là không cần thiết. Thẩm Dục không biết nhà Tống Tống ở tầng nào nên đương nhiên không thể nhìn thấy tôi.

Nhưng không hiểu sao lúc đó tôi lại không muốn Thẩm Dục nhìn thấy mình.

Giọng Tống Tống rất hưng phấn, mang theo vui mừng như được báo thù cho sự trả thù vĩ đại của mình: “Thật sự không ngờ Thẩm Dục cũng có ngày hôm nay.”

“Đúng là vật đổi sao dời.”

Cô ấy kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha, mỉm cười vui vẻ: “Nào, Nam Y, tối nay cậu ở nhà tớ, để Thẩm Dục đợi. Tốt nhất là đợi cả đêm để muỗi cắn c.h.ế.t anh ta.”

Không biết tại sao, tôi chợt nhớ đến cảnh tượng tôi đã chờ đợi anh rất lâu rồi.

Tôi không dám bỏ đi vì sợ anh không tìm thấy tôi.

Hiện tại có lẽ Thẩm Dục sợ rằng ngồi trong xe sẽ không thấy được tôi rời đi nên cứ đứng đợi ở bên ngoài, nhìn chằm chằm vào cánh cổng sắt của khu nhà tập thể.

Tôi chợt thấy buồn.

Điều khiến tôi buồn không phải vì Thẩm Dục mà là vì cuối cùng tôi cũng biết tại sao mình lại quay lại với Thẩm Dục.

Tôi biết tại sao suốt 5 năm qua tôi không thể buông tay và quên anh.

Đó là bởi vì, 5 năm trước, tôi thực sự đã phải chịu rất nhiều ấm ức, tôi không bao giờ có thể buông bỏ Thẩm Dục.

Thứ tôi không thể buông bỏ là bạo lực lạnh, nỗi lo lắng cầm điện thoại lúc đêm khuya chờ một giấc ngủ ngon mà không có hồi âm, sự kết nối liền mạch và nỗi đau khi bị phản bội.

Tống Tống từng nói, quay lại có ba khả năng: không có tách ra, không có tan vỡ, và không có trọn vẹn nào cả.

Bây giờ tôi đã biết tôi và Thẩm Dục là khả năng nào.

Hóa ra chúng tôi chưa bao giờ hoàn hảo từ đầu đến cuối.

Cuộc hội ngộ của chúng tôi 5 năm sau chỉ là do tôi không cam lòng.

Tôi đứng dậy, Tống Tống ngạc nhiên nhìn tôi, nắm lấy cổ tay tôi, ngạc nhiên: “Không phải chứ, Nam Y, chỉ vậy thôi mà cậu đã thấy đau lòng rồi sao? Cậu đáng bị quả báo với bộ não toàn yêu với đương như vậy.”

Tôi mỉm cười nói: “Tống Tống, chỉ là tớ nghĩ thông rồi.”

Bây giờ tôi bạo lực lạnh với Thẩm Dục, phớt lờ anh, không quan tâm nóng lạnh ra sao, ngoài việc không có mối liên hệ liền mạch, tôi và những gì anh làm với tôi năm đó có gì khác nhau?

Tôi cùng với Thẩm Dục năm đó có gì khác nhau?

9.

Thẩm Dục vừa nhìn thấy tôi thì có chút hoảng hốt, lẩm bẩm giải thích với tôi: “Anh không muốn quấy rầy em, anh chỉ không muốn bỏ lỡ ngày hôm nay.”

“Đó là lý do tại sao anh đợi ở dưới.”

“Chúng ta cứ như vậy kết thúc à?”

“Thẩm Dục.” Tôi gọi tên anh, đứng trước mặt anh mỉm cười với anh, từ khi quay lại với nhau, có lẽ tôi chưa bao giờ cười với anh dịu dàng như vậy.

Anh sửng sốt, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười nhàn nhạt, cho đến khi tôi nói câu tiếp theo, tôi mới nói: “Chúng ta chia tay đi.”

Nụ cười còn chưa nở ra nơi khóe miệng đã đông cứng ở đó.

Nhưng tôi mỉm cười nhẹ nhõm và thoải mái: “Em xin lỗi, anh biết đấy, em là một người nghiêm túc và bướng bỉnh. 5 năm trước anh đột nhiên rút lui và câu chuyện của chúng ta chưa có một kết thúc chính thức. Nhưng hôm nay, em chợt cảm thấy có thể rồi.”

Có thể rồi.

Khi yêu thì cố gắng làm cho nhau vui vẻ, khi không yêu thì hãy thẳng thắn nói với nhau rằng mình chúc nhau những điều tốt đẹp nhất.

Tôi không muốn giống như Thẩm Dục năm đó, bởi vì tôi chợt hiểu, tổn hại lớn nhất của một người không phải là nói với đối phương rằng tôi không còn yêu em nữa, mà là không nói rõ ràng cho người kia biết cảm giác của mình, khiến cô ấy phải suy đi nghĩ lại xem bạn có còn yêu cô ấy hay không.

Tôi đứng trên lầu nhìn thấy Thẩm Dục như thế, tôi liền hiểu.

Tôi không thể để mình trở thành Thẩm Dục trước đây.

Vì thế tôi nói với Thẩm Dục: “Chúng ta chia tay đi.”

Chương cuối cùng trong câu chuyện của chúng tôi lẽ ra đã kết thúc từ 5 năm trước.

Thẩm Dục dừng lại một lúc lâu, tôi thấy bàn tay anh treo ở bên cạnh, nắm chặt rồi lại buông ra, lại siết chặt và siết chặt.

Anh không hỏi tôi tại sao, giống như tôi đã làm hồi đó.

Cuối cùng anh cười, có lẽ vì đèn đường quá sáng, tôi nhìn thấy giọt nước mắt mỏng manh trên mắt anh. Anh không nói chúc tôi hạnh phúc. Thật lâu sau, anh mới nói: “Anh xin lỗi”.

Anh và tôi đều hiểu câu nói vô nghĩa đó.

Đây là điều anh nợ tôi 5 năm trước.

Tôi cười và nói: “Không sao đâu.”

Không sao cả, tôi có thể xóa anh và những tổn thương anh đã gây ra cho tôi khỏi trí nhớ của tôi.

Không sao cả, cuối cùng tôi cũng có thể buông bỏ và yêu thương người khác.

 Cuối cùng trước khi quay lại và đi lên lầu, tôi nói: “Tạm biệt.”

Khi Thẩm Dục cười, anh đẹp trai, lịch sự, xa cách và lễ phép như thể anh mới gặp tôi lần đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-cam-long/8-end.html.]

Một lúc lâu sau, anh gật đầu và nói lời tạm biệt với tôi.

(--END--)

- BẠN BÈ BÌNH THƯỜNG

- KIM CHỦ XẾP HẠNG 9

- BAY KHỎI BẦU TRỜI CỦA ANH

- TÌNH YÊU TAN VỠ

- HOÀNG ĐẾ DỰ PHÒNG

- THẨM THIẾN DIỆP CỦA TÔI

- TÌNH YÊU ĐẪM MÁU

 

-----

Sau khi hòa thân trở về, hoàng huynh hỏi ta: "A Diên, muội muốn cái gì?”

 

Ta cười như không cười nhìn long ỷ dưới thân hắn: "Hoàng huynh cái ghế này thật đẹp.”

 

Hoàng huynh cười rộ lên, tháng sau liền hạ lệnh cho phủ Nội Vụ chế tạo một cái ghế giống hệt đưa tới.

 

Chỉ là vì không thể vượt quá khuôn phép, cho nên long điêu hai bên đổi thành giao*.

 

*(Hình chạm khắc rồng ở hai bên đổi thành chạm khắc thuồng luồng.)

 

Ta vuốt ve cái ghế kia ánh mắt sâu xa.

 

Hoàng huynh cho rằng ta muốn cái ghế này.

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

 

Hắn không biết, thứ ta muốn, là ngôi vị hoàng đế trên long ỷ.

 

1

 

Ta là công chúa đầu tiên nổi tiếng với tài đức của mình kể từ khi Vệ quốc được lập đến nay.

 

 

Ta đã nhìn qua cái gì là đều sẽ không quên được, ba tuổi biết chữ, năm sáu tuổi phụ hoàng tổ chức yến tiệc, trong yến tiệc cho mấy huynh trưởng tỷ muội làm thơ với chủ đề “Tân Nguyệt” (Trăng non), ta chấm rượu viết trên mặt bàn:

 

[Sơ nguyệt như cung chưa thượng huyền,

Rõ ràng treo ở bên bích tiêu.

Người đương thời chớ nói thiêu mi nhỏ.

Ba năm đoàn viên chiếu đầy trời.]

 

(Trăng đầu tháng như cánh cung chưa được kéo căng, treo rõ ràng bên rìa trời xanh. Hình dạng đó khiến người ta không khỏi liên tưởng đến hàng lông mày nhỏ nhắn, ba năm hội ngộ tỏa sáng khắp trời.)

 

Phụ hoàng cười to, sau đó thường xuyên trêu chọc mấy vị hoàng huynh của ta, không có một vị nào tài hoa sánh bằng ta.

 

Năm tám tuổi, Thái Phó dạy ta chơi cờ, đấu đến trên trán Thái Phó vã mồ hôi, cuối cùng mới thắng hiểm ta nửa quân.

 

Phụ hoàng nhìn ra ta nhường cờ, sâu xa nói: "A Diên thông minh tài trí, khiêm tốn khiêm nhường hiếm có, ba vị hoàng huynh của con đều kém con.”

 

Đọc full PHƯƠNG ÁN DỰ PHÒNG tại Monkeyd

Loading...