Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không cam lòng - 7

Cập nhật lúc: 2024-07-08 20:29:58
Lượt xem: 1,256

Hầu hết mọi người đều cảm thấy tự tin khi được ưu ái.

Bây giờ tôi rời đi như Thẩm Dục đã nói trước đó, thay vào đó anh lại xin lỗi tôi.

Tôi nhìn thấy Thẩm Dục khi xuống lầu đổ rác. Anh đang ngồi trên bậc thềm bên dưới tòa nhà của tôi, mặc áo sơ mi trắng và áo vest vắt trên cổ tay. Anh ngồi đó với vẻ mặt ngơ ngác, như thể đã ngồi đó rất lâu.

Tôi có chút kinh ngạc, gọi lớn: “Thẩm Dục?”

Nghe thấy âm thanh, Thẩm Dục ngước mắt nhìn tôi, lông mày sắc lẹm và đôi mắt đầy sao, nhưng giữa lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt cô đơn, như thể đang có chuyện gì đó trong đầu.

Bên cạnh anh là những bông hoa và những hộp quà được gói rất đẹp.

Tôi dừng lại và hỏi anh: "Tại sao anh lại ngồi ở đây?"

Thẩm Dục nhìn tôi, ánh mắt tập trung và nghiêm túc. Một lúc sau, anh hỏi tôi: "Nam Y, anh quên hỏi em khi chúng ta quay lại với nhau."

Vẻ mặt Thẩm Dục ngập ngừng, thật kỳ lạ, anh chưa bao giờ hỏi về những điều anh không chắc chắn.

Tính cách của Thẩm Dục là chỉ lên kế hoạch và hành động sau khi đã chắc chắn về mọi chuyện. Nhưng bây giờ anh nhìn tôi với vẻ hơi bối rối và hỏi tôi: "Nam Y, em vẫn... em còn yêu anh không?"

Anh nhìn tôi thật sâu, tôi mở miệng nhưng không trả lời câu hỏi của anh.

Tôi không nói ba từ đơn giản này.

Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng dù ghét anh nhưng tôi vẫn thích anh. Nếu không thì tại sao bao năm qua tôi vẫn không quên anh?

Nhưng khi anh hỏi tôi câu hỏi này, tôi không thể trả lời được.

8.

Thẩm Dục và tôi mắc vào một tình huống kỳ lạ.

Hai người hiểu rõ về nhau vẫn giữ sự hòa hợp bề ngoài và giả vờ hòa thuận với nhau, nhưng tất cả chúng tôi đều biết rằng thực ra không thể quay lại được.

Tôi mệt mỏi với mọi thứ liên quan đến Thẩm Dục, nhưng may mắn laf, công việc bận rộn trong thời gian đó đã trở thành lý do chính đáng cho tôi.

Vì bận công việc nên tôi có thể từ chối các cuộc hẹn với anh, từ chối ăn tối với anh và trả lời tin nhắn của anh rất muộn.

Đến nỗi tôi thậm chí còn quên cả ngày sinh nhật của anh.

Sinh nhật của Thẩm Dục tình cờ cũng là ngày kết thúc dự án của chúng tôi. Sau khi một nhóm người tụ tập ăn tối để ăn mừng thì đã quá nửa đêm

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Tôi không gặp Thẩm Dục cho đến khi về đến nhà.

Anh đang đợi ở tầng dưới nhà tôi, trông có vẻ bận tâm và cúi đầu hút thuốc.

Tôi hơi ngạc nhiên và hỏi tại sao anh lại ở đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khong-cam-long/7.html.]

Thẩm Dục có vẻ mệt mỏi hơn tôi. Khoảng cách không xa, anh bình tĩnh hỏi tôi: “Nam Y, anh đã gửi tin nhắn WeChat cho em.”

Tôi cau mày: “Em đang đi làm nên không có thời gian xem.”

Thẩm Dục gật đầu, như thể không tỏ ý kiến với câu nói của tôi. Sau một lúc lâu, anh nói: “Hôm nay là sinh nhật của anh, anh chỉ muốn ăn tối với em.”

Lúc này tôi mới kịp phản ứng, vô thức xin lỗi: “Thực xin lỗi, em quên mất.”

Có lẽ là vì lời xin lỗi của tôi qua loa nên vẻ mặt anh cũng không dịu đi bao nhiêu, ánh mắt dán chặt vào mặt tôi: “Anh luôn chờ hồi âm của em, cho dù em có nói với anh là em bận, em cũng có thể quên sinh nhật của anh, em nói rằng em không có thời gian để đọc tin nhắn của anh, nhưng một giờ trước, em đã đăng lên vòng bạn bè.”

“Trong buổi liên hoan của công ty, em trông rất vui vẻ”

“Người đàn ông đứng cạnh giúp em chắn rượu là ai?”

Tôi cau mày, cảm giác có chút áy náy vì quên mất ngày sinh nhật của Thẩm Dục đã biến mất, mặt không biểu cảm hỏi: “Anh có ý gì?”

Thẩm Dục thở dài, dời tầm mắt từ trên mặt tôi đến khoảng không phía sau, vẻ mặt kiên nhẫn, như đang nhớ lại, anh nói: “Sau khi chia tay, anh luôn cảm thấy có lỗi với em, cho nên sau khi quay lại anh luôn trân trọng em. Nhưng Nam Y, còn em thì sao, em vẫn đứng ở chỗ cũ à?”

Tôi không nói gì, và cuối cùng Thẩm Dục nói: “Chúng ta nên bình tĩnh lại.”

Tôi nói: “Được rồi.”

Thẩm Dục biến mất khỏi thế giới của tôi.

Nhưng sự biến mất của anh dường như không ảnh hưởng gì đến tôi. Tôi vẫn đi làm và nghỉ làm như thường lệ, lên kế hoạch, tụ tập cùng bạn bè và thậm chí còn cùng Tống Tống xem xét một số nhà hàng ăn ngon nổi tiếng trên mạng.

Thành thật mà nói, tôi đã có một quãng thời gian tuyệt vời.

Nếu Thẩm Dục không liên lạc với tôi, có lẽ tôi đã quên mất sự tồn tại của anh.

Không biết bao nhiêu ngày sau khi không liên lạc, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ Thẩm Dục, anh hỏi tôi mật khẩu mà anh đã đăng ký với tôi.

Tôi thản nhiên gửi nó cho anh.

Sau đó anh hỏi tôi: “Em định tổ chức sinh nhật như thế nào?”

Ngày sinh nhật của tôi và Thẩm Dục chỉ cách nhau có hơn hai tháng, khi anh hỏi tôi điều này, tôi chỉ có thể lịch sự và xa cách nói: “Tống Tống đã hẹn bạn bè đến nhà cô ấy ăn mừng cùng em.”

Thẩm Dục im lặng và tôi không hiểu ý anh là gì.

 Ngày sinh nhật của tôi khá náo nhiệt.

Không biết từ lúc nào, Tống Tống đột nhiên đứng bên cửa sổ thở dài một hơi.

Tôi bước tới, cô ấy chỉ vào một bóng người cao lớn đang canh giữ tầng dưới, thấp giọng hỏi tôi: “Trời ạ, đó có phải là Thẩm Dục không?”

Tôi chăm chú nhìn một lúc, rồi tôi choáng váng. Đó thực sự là Thẩm Dục.

Tôi không biết anh đến khi nào và đã đợi bao lâu. Anh không gửi cho tôi một tin nhắn.

Loading...