Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khoá em lại - 26

Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:15:22
Lượt xem: 288

Tôi cúp điện thoại, còn chưa bị kéo trở lại đoạn hồi ức ác mộng kia, liền thấy được câu nói trong khung chat trên màn hình: [cơm ở căn tin hôm nay quá khó ăn, trong khoai tây hình như không có muối.]

 

Tôi nhìn ảnh chân dung hoạt hình đáng yêu trên màn hình, ý niệm về nước càng ngày càng mãnh liệt.

 

Nếu Đường Diệu Thiên đã chết, vậy thì phải để em bù đắp cho tôi.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

4.

 

Tôi về nước sớm.

 

Theo yêu cầu của tôi, tôi trực tiếp dạy “Tài chính thị trường” cho sinh viên năm ba trong học kỳ này.

 

 

Sau khi chuông vào học vang lên, tôi nhìn  cô gái đeo tai nghe kia cũng không đi nhanh lên. Tôi đi theo cô đến cửa phòng học, nhắc nhở cô: “Bạn học, bạn đến muộn rồi.”

 

Sợ tới mức tai nghe của cô ấy trực tiếp rơi xuống, tâm tình của tôi trong nháy mắt liền tốt hơn rất nhiều.

 

Nhìn cô ấy quay đầu lại, lắp bắp xin lỗi rồi chạy vào phòng học. Có vẻ hơi sợ xã hội.

 

Khi tôi bảo cô ấy ngồi xuống hàng thứ nhất, tôi nhìn cô ấy cứng ngắc xoay người, vẻ mặt muốn khóc đi tới hàng thứ nhất ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy thời tiết hôm nay có vẻ tốt lên.

 

“Đường Dạng.” Khi ánh mắt các bạn học còn đang trao đổi, ánh mắt của tôi liền khóa ở người bạn học hận không thể vùi đầu dưới gầm bàn kia.

 

Cô ấy run rẩy đứng lên, nhìn chằm chằm sách giáo khoa trên bàn với vẻ mặt c.h.ế.t chóc.

 

“Em làm lớp trưởng lớp này đi.”

 

Đúng như tôi dự đoán, cả người cô ấy đều choáng váng.

 

Dễ thương quá.

 

Ở trên diễn đàn nói nhiều đến mức tôi đánh chữ chậm một chút cũng theo không kịp, ở hiện thực nói với người khác một câu cũng không dám.

 

Tôi không đợi cô ấy kịp phản ứng liền đi ra phòng học, xem ra không thể để cho cô ấy biết chuyện tôi chính là Q.

 

Nhìn Đường Dạng hết lần này đến lần khác đỏ từ lỗ tai đỏ đến cổ, vẻ mặt muốn khóc nhưng không khóc được, giống như trở thành chuyện thú vị nhất trên thế giới này, thú vị đến mức tôi sắp quên mất mình là người như thế nào.

 

La Mỹ Quyên ra tù lại một tay kéo tôi trở về. Bà ta tìm đến trường học.

 

“Yến Yến, mẹ yêu con, con biết mà.” Bà ta mang vẻ mặt khổ sở đứng dưới cây.

 

Nhìn dáng vẻ của bà ta, cuộc sống trong tù hẳn là không khác biệt lắm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khoa-em-lai/26.html.]

Tôi cười nhạo một tiếng.

 

Bà ta thấy thái độ của tôi cũng không đánh bài tình cảm với tôi nữa, lấy từ trong túi xách ra một tấm thiệp đưa cho tôi: “Đây là địa chỉ con gái thứ hai của tập đoàn Hồ thị, con bé ấy nói vẫn thích con, con đi gặp mặt con bé ấy đi.”

 

Giọng điệu kia giống hệt như năm đó nói “Không có việc gì, chỉ là gặp mặt chú một lần”.

 

Tôi giương mắt lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà đừng mơ tưởng!”

 

Bà ta lấy con d.a.o gọt trái cây từ trong túi ra đặt trên cổ tay: “Nếu con không đi, mẹ sẽ không sống nổi, chi bằng mẹ c.h.ế.t luôn đi.”

 

Bà có thể chết, nhưng không thể c.h.ế.t ở đây. Cũng không thể để cho người khác biết bà là mẹ ruột của tôi, càng không thể để cho Đường Dạng biết.

 

Đường Dạng sẽ bị dọa sợ.

 

Nhưng tôi thật không ngờ trong quá trình giãy dụa, đao lại đ.â.m vào người tôi.

 

Lúc La Mỹ Quyên chạy đi, tôi lại không cảm thấy một chút khổ sở. Khi tôi ra khỏi rừng cây nhỏ, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia, trong lòng nghĩ nhất định phải chờ cô ấy chạy đi rồi mới ngã xuống.

 

Hiển nhiên thân thể của tôi cũng không nghe tôi sai khiến.

 

Đường Dạng rõ ràng sợ muốn chết, vội chạy vài bước, cuối cùng vẫn quay lại. Toàn thân cô ấy đều run rẩy, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi.

 

Tôi dùng chút sức lực cuối cùng nói cho cô ấy biết, là do tôi không cẩn thận dùng d.a.o gọt hoa quả đ.â.m trúng. Cô ấy đỡ tôi dậy trong khi gật đầu sợ hãi.

 

Tôi ngã vào cơ thể gầy yếu của cô ấy, cố gắng hết sức để ép cô ấy ít nhất có thể, nghĩ rằng có lẽ ông trời quá tàn nhẫn với tôi nên mới gửi một cô bé dễ thương sống trong bóng tối đến với tôi.

 

Có thể bởi vì dọc theo đường đi tôi dùng không ít lực, chảy m.á.u hơi nhiều, vừa đến bệnh viện liền ngất đi.

 

Trước khi ngất đi nghe được Đường Dạng khóc sướt mướt nói: “Là... là... là d.a.o gọt hoa quả.”

 

Tôi đã nói cô ấy nhất định là bị dọa sợ rồi.

 

5.

 

“Giáo sư Lộ, hay là trường học mời hộ lý tới cho ngài? Đường Dạng còn là sinh viên, chậm trễ chương trình học cũng không tốt, hơn nữa cô ấy chỉ là một cô bé, chắc chắn sẽ không cchăm sóc chu đáo như hộ lý.” Trong điện thoại, giảng viên hướng dẫn Đường Dạng khuyên tôi đừng để Đường Dạng ở trong bệnh viện.

 

Ánh mắt của tôi liếc tới sinh viên nữ xách thùng giữ nhiệt lén lút ở cửa, khóe miệng hơi nhếch lên.

 

“Không cần, lớp trưởng lớp tôi ở đây là đủ rồi, cô ấy bỏ lớp tôi sẽ lo liệu.” Giọng nói hơi cao lên, nhất định phải để cho người ngoài cửa nghe thấy mới được.

 

Quả nhiên chỉ thấy cô vẻ mặt cầu xin đi đến, nếu như không phải lá gan cô ấy nhỏ, bình giữ nhiệt trong tay cô ấy hẳn là đã ném đến trên mặt của tôi.

 

Tôi nhìn cô ấy ngoan ngoãn giúp tôi dọn đồ ăn dọn, đầu lông xù ngay tại trước mặt tôi, thật muốn đưa tay xoa xoa một cái.

 

Loading...