Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khoá em lại - 25

Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:14:49
Lượt xem: 281

3.

 

Tôi ngồi sau máy tính, trên màn hình máy tính là một diễn đàn nhỏ mà tôi tự xây dựng, thỉnh thoảng thảo luận một số vấn đề về kinh tế.

 

Lúc này có một tin nhắn bình luận nhảy ra, bình thường tôi chưa bao giờ xem những tin nhắn này.

 

Nhưng hiện tại trong lòng tôi có chút phiền não, liền mở ra, thấy một người dùng nick name là Yang đăng một loạt bình luận loạn cào cào dưới một bài đăng của tôi.

 

Tôi nhấn vào trang chủ của người dùng, trống trơn. Chẳng lẽ là xảy ra bug gì rồi?

 

Tôi vào phần phụ trợ xem thì thấy Yang này là một người dùng mới mới đăng ký cách đây không lâu, địa chỉ IP là ở Đại học C, tên thật là Đường Dạng.

 

Lúc này hình ảnh nữ sinh viên nữ mặc váy trắng lại xuất hiện trong đầu của tôi, tôi đã sai người đi điều tra cô ấy.

 

Tư liệu của cô ấy còn chưa tới, ông trời đã khẩn cấp đưa cô ấy đến trước mặt tôi, vậy tôi làm sao có thể bỏ qua cơ hội này? Một cô gái sạch sẽ như vậy, phải bị tôi kéo vào vực sâu, cùng nhau ở trong địa ngục mới được.

 

Từ khi thành lập diễn đàn này đến nay, đây là lần đầu tiên tôi mở hộp chat của diễn đàn. Tôi gửi bình luận loạn cào cào của cô ấy thêm một tấm hình, bỏ thêm một dấu chấm hỏi cùng gửi qua.

 

Qua thật lâu, tôi nhìn dòng chữ đang nhập vào hộp chat kia xuất hiện hết lần này đến lần khác, nhưng không nhận được một tin nhắn mới.

 

Khi tôi nghĩ có thể lại bị kẹt BUG, cuối cùng cũng nhận được một tin nhắn.

 

[Cừa rồi... tôi không cẩn thận nên enter một loạt... Tôi tìm không thấy chỗ để xóa QAQ]

 

Ừm, lúc ấy thành lập diễn đàn này, tôi đã không thiết lập phím xóa.

 

Ai cũng phải trả giá cho mỗi sai lầm của mình.

 

Tôi ở trong phòng yên tĩnh, nhẹ nhàng gõ bàn phím: [Tôi còn tưởng rằng cậu có ý kiến với phân tích của tôi.]

 

Lần này đối phương quay lại rất nhanh.

 

[Làm sao có thể! Hu hu hu, cậu viết tốt quá...]

 

Chúng tôi bắt đầu nói chuyện như vậy.

 

Hàn huyên hai ngày, tư liệu của Đường Dạng đã được đặt ở trên bàn của tôi. Tôi mở những tài liệu đó ra, ảnh chụp sinh viên nữ kia liền xuất hiện trước mắt. Trong đôi mắt sạch sẽ thuần khiết kia tất cả đều là né tránh, không có tập trung.

Đầu ngón tay tôi khẽ động, lật trang tiếp theo xem tư liệu về cô ấy: Trung bình hai năm chuyển nhà một lần, trường học đã chuyển nhiều lần. Lý do chuyển nhà do chủ nhà biết tội của Đường Diệu Thiên từ chối tiếp tục cho thuê, có hàng xóm biết tội của Đường Diệu Thiên gây khó dễ...

 

Rõ ràng không có chút quan hệ nào với cô ấy, rõ ràng ngay cả Đường Diệu Thiên trông như thế nào cô ấy cũng không biết, nhưng cũng bị bao phủ trong bóng tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khoa-em-lai/25.html.]

 

Trên máy tính lại có tin nhắn mới, tôi buông tài liệu xuống ngẩng đầu nhìn màn hình.

 

[Quả thật cho tới bây giờ tôi chưa từng có bạn bè, cậu là người đầu tiên, tôi cũng không dám nói chuyện với người khác, lần đầu tiên tôi nói nhiều như vậy với người khác.]

 

Tôi nhìn hộp thoại xuất hiện vài lần, cuối cùng biến mất cũng không thấy tin nhắn mới gửi tới.

 

Trên tài liệu đặt bên cạnh máy tính, mấy chữ “chứng sợ xã hội” xuất hiện trong tầm mắt tôi.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Con mèo nhỏ dưới chân tôi l.i.ế.m móng vuốt của mình, tôi đưa tay sờ sờ đầu nó, nó ngẩng đầu hướng tôi kêu một tiếng.

 

“Mày nói tao cứ như vậy tha thứ cho cô ấy có phải có chút quá dễ dàng hay không?”

 

Con mèo tiếp tục kêu.

“Vốn cũng không phải lỗi của cô ấy.” Tay tôi đặt lại bàn phím: “Chẳng qua là một người không muốn tiếp nhận thế giới này giống như tôi.”

 

Tôi cất tư liệu của Đường Dạng, bỏ đi suy nghĩ trước kia, dự định không liên lạc với cô ấy nữa.

 

Nếu đã không còn là người dưới ánh mặt trời, cũng không cần kéo cô ấy lại.

 

Nhưng Đường Dạng lại không biết nghĩ như thế nào, lặp đi lặp lại nhiều lần gửi tin nhắn tới.

 

Tôi đã từng nghi ngờ liệu cô ấy có thực sự bị chứng sợ xã hội hay không.

 

[Q này, cậu sẽ không phớt lờ tôi nữa chứ? Không, cậu là người bạn đầu tiên và duy nhất của tôi QAQ]

 

Giống như tôi không để ý tới cô ấy, cô ấy có thể chui tới từ đầu kia máy tính.

 

Tôi thở dài, trả lời một câu: [Gần đây khá bận.]

 

Gửi qua mới phát hiện mình thế mà lạin nói dối, đại khái có thể nói cho cô ấy biết tôi không thích nói chuyện phiếm với người khác, nhưng tôi không nói.

 

Đường Dạng nói thật sự không ít, cho dù tôi không trả lời tin nhắn của cô ấy, cô ấy cũng sẽ mỗi ngày siêng năng gửi tin nhắn cho tôi.

 

Chuyện nhỏ xảy ra hàng ngày, chuyện lớn như tin tức hàng ngày, cô ấy đều có thể tìm được chuyện để nói với tôi.

 

Dần dần tôi cũng quen với cuộc sống như vậy, mỗi lần nhìn thấy tin nhắn của cô ấy trong hộp thoại, dường như có thể nghe được cô bé sạch sẽ kia líu ríu bên tai tôi.

 

Do chênh lệch múi giờ, tôi bắt đầu mỗi ngày đều chờ mong tin tức mới của cô ấy, chờ mong cô ấy nói với tôi hôm nay ăn gì, học gì.

 

Cho đến khi một cuộc điện thoại bên kia đại dương, đầu dây bên kia nói cho tôi biết, Đường Diệu Thiên bị bệnh c.h.ế.t trong tù.

Loading...