Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khoá em lại - 23

Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:13:49
Lượt xem: 259

Ngoại truyện Lộ Yến

 

1.

 

Tôi được hai người tự xưng là ông bà ngoại nuôi ở nông thôn, không biết cha mình là ai, cũng chưa từng gặp qua mẹ mình.

 

Bởi vì suy dinh dưỡng lâu dài, tôi gầy yếu hơn rất nhiều so với các bạn nam cùng tuổi, cho nên mỗi lần bọn họ ném đá bùn vào tôi, tôi cũng chỉ có thể bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng thoát khỏi bọn họ.

 

Tôi cho rằng cuộc sống sẽ trôi qua như vậy, nhưng hôm đó tan học về nhà, phát hiện cửa nhà mở ra, ngoài cửa có vali hành lý tôi chưa từng thấy qua.

 

Một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đứng ở cửa.

 

Người phụ nữ kia quay đầu lại nhìn thấy tôi, trên khuôn mặt trẻ trung nở nụ cười: “Yến Yến, đến chỗ mẹ.”

 

Tôi lui về phía sau một bước, sau đó lại bước nhanh hơn về phái bà ta.

 

Tôi tưởng rằng mình đang đi về phía mặt trời nhưng tôi không ngờ rằng địa ngục cũng được chia thành nhiều cấp độ khác nhau.

 

Người phụ nữ tự xưng là mẹ tôi đã đưa tôi vào thành phố, bà ta mua quần áo mới, mua cặp sách mới cho tôi, đưa tôi vào trường học trong thành phố.

 

Tất cả giống như một giấc mơ mà tôi không muốn tỉnh dậy.

 

Nhưng đã là giấc mơ thì phải tỉnh.

 

Người phụ nữ đó bắt đầu đưa những người đàn ông khác nhau về nhà, ai cũng đều yêu cầu tôi gọi họ là cha.

 

Rõ ràng một ngày trước bà ta còn nói tôi là người quan trọng nhất trong lòng bà ta, ngày hôm sau có thể lạnh lùng nhìn một người đàn ông xa lạ đ.ấ.m đá tôi.

 

Trên người tôi quanh năm đều có vết bầm tím. Cuộc họp phụ huynh của trường tôi quanh năm không ai tham gia. Trên tài liệu của tôi, cột dành cho cha vĩnh viễn trống không.

 

Sau này tôi mới biết được, mình chỉ là một đứa trẻ mà một người phụ nữ quyết định giữ lại vì không thể phá thai.

 

Từng ngày từng ngày trôi qua, ngoại trừ trong nhà thay đổi hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ bị những người đàn ông xa lạ đánh, ngoại trừ bị người phụ nữ ghét bỏ tôi vì vướng víu không nên mang vào thành phố, cũng không có chuyện gì tốt hơn.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Quen là được rồi.

 

Lần này người phụ nữ đó lại dẫn theo một người đàn ông tên là Đường Diệu Thiên trở về, người đàn ông này không giống với những người khác.

 

Ông ta mua cho tôi một bộ quần áo mới, chưa bao giờ động thủ với tôi, cũng không bảo tôi gọi ông ta là cha, tôi liếc mắt nhìn cái gì cũng sẽ mua cho tôi.

 

Cho đến một ngày, ông ta nói muốn dẫn tôi đi một nơi.

 

Người phụ nữ kia ở phía sau vẫn trang điểm diễm lệ, vẻ mặt dịu dàng nhìn tôi: “Yến Yến, đi theo chú đi.”

 

Đó là một biệt thự lớn hẻo lánh, Đường Diệu Thiên đứng ở cửa giao tôi cho một người đàn ông gầy gò, tôi nhìn cửa sắt cao cao đóng lại sau lưng, tôi nhìn Đường Diệu Thiên ở ngoài cửa tiếp nhận một xấp tiền lớn.

 

Tôi đã bị bán.

 

Trong căn phòng âm u ẩm ướt, từ trong bóng tối một người đàn ông bụng phệ đi ra. Hắn đi tới trước mặt tôi, cười hết sức thân thiết: “Chơi với chú chơi một chút được không?”

 

Lúc đó tôi như bị ném xuống 18 tầng địa ngục.

 

Cho dù tôi có đấu tranh thế nào, cầu xin thế nào, hắn vẫn cởi hết quần áo của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khoa-em-lai/23.html.]

 

Một cuộc gọi đến buộc hắn phải buông tôi ra. Nhân cơ hội hắn nghe điện thoại, tôi không chút do dự từ trên cửa sổ nhảy xuống. Đau đớn đ.â.m vào tim truyền đến từ chân, nhưng tôi lại không quan tâm nhiều như vậy.

 

Không biết chạy bao xa, không biết chạy đi đâu, cuối vì quá mức đau đớn tôi hôn mê bất tỉnh.

 

Khi tôi tỉnh dậy, liền thấy người phụ nữ đứng bên giường.

Tôi đỏ mắt cầu xin bà ta: “Cầu xin mẹ, cầu xin mẹ đừng đưa con trở lại.”

 

Vẻ mặt bà khó xử: “Yến Yến, mẹ đã nhận tiền rồi.”

 

Tôi xuất viện đã bị bà ta giao cho Đường Diệu Thiên.

 

Trên đường ông ta đưa tôi đến nơi đó tôi nhảy xuống xe, tôi vừa chạy vừa kêu cứu, nhưng không ai giúp tôi, không ai nguyện ý cho tôi lên xe.

 

Cuối cùng người phụ nữ xuất hiện trước mặt tôi, bà ta dùng khăn lông nhẹ nhàng lau bùn trên mặt tôi.

 

Tôi cho rằng bà ta thay đổi chủ ý, thế nhưng bà ta tự mình đưa tôi qua, bà ta ở ngoài cửa sắt phất phất tay với tôi: “Chú sẽ không làm con bị thương, mẹ ở chỗ này chờ con.”

 

Lúc đó tôi mới nhận ra rằng trên thế giới này không có mặt trời. Tất cả những gì tôi có thể chạm đến, đều lạnh lẽo.

 

Tôi bị cởi sạch quần áo, bị trói chặt thân trên, vẫn là người đàn ông bụng phệ kia. Mặc kệ tôi cầu xin như thế nào, hắn đều cười rất thân thiết.

 

Tôi chạy quanh phòng, làm rơi tất cả mọi thứ có thể rơi trong phòng, cuối cùng đá một bình hoa lên người hắn, nụ cười của hắn biến mất.

 

Hắn lấy một cây roi từ tay một người đàn ông khác và quất mạnh vào tôi. Trên cái roi đó có gai, mỗi một lần hạ xuống đều giống như là toàn bộ cây roi khảm vào trong thịt.

 

Máu chảy đầy đất ngay dưới người tôi, ngay khi tôi nghĩ tôi không thể sống sót, sợi dây buộc tôi bị đứt ở sau lưng.

 

Tôi lại nhảy qua cửa sổ.

 

“Rắc”, tôi nghe tiếng xương cốt vang lên, không biết trật khớp hay là gãy. Đau đớn thấu xương từ chân truyền đến, nhưng trong đầu chỉ còn lại có ý niệm c.h.ế.t cũng không thể c.h.ế.t ở chỗ này, tôi liều lĩnh điên cuồng chạy ra bên ngoài.

 

“Tích – tích –” một ánh sáng rực rỡ chiếu về phía tôi.

 

Tôi nheo mắt nhìn lại, thấy một chiếc xe đi về phía tôi.

 

Chết cũng tốt.

 

Chết cũng tốt.

 

2.

 

Tích, tích, tích.

 

Âm thanh máy móc càng lúc càng rõ ràng trong tai tôi, tôi vẫn chưa chết.

 

Tôi hơi giật giật mắt, một tia sáng lọt vào, tôi thích ứng một hồi mới chậm rãi mở mắt.

 

Là một phòng bệnh đơn.

 

“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Đi gọi bác sĩ!” Người bên cạnh vui mừng kêu to.

 

Tôi nghiêng đầu nhìn, là một người đàn ông tôi không quen biết.

 

Loading...