Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khoá em lại - 1

Cập nhật lúc: 2024-08-10 10:34:59
Lượt xem: 507

“Tôi khoá em lại được không?” âm thanh gần như cầu xin lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi, tôi chậm rãi mở mắt ra liền thấy được kiến trúc vừa quen thuộc vừa xa lạ ngoài cửa sổ.

 

Sau khi tiếp viên hàng không nhắc nhở trong mười phút, máy bay mới hạ cánh an toàn xuống mặt đất.

 

Hành khách trên máy bay đều đã đi hết tôi mới đeo tai nghe chậm rãi đi ra ngoài. Có rất nhiều người đang đợi ở cổng đón sân bay, tôi liếc mắt một cái liền thấy được một người đeo khẩu trang chỉ hở lông mày.

 

Anh ấy bước đến gần tôi. Tôi bối rối cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thầy.”

 

Anh nhẹ nhàng giữ cằm tôi bằng một tay, buộc tôi phải ngước lên nhìn anh. Tôi nhìn thấy vô số ngôi sao nhỏ trong mắt anh, khuôn mặt quá đẹp trai bị khẩu trang che khuất hơn phân nửa.

 

“Cô nhóc vô lương tâm này biết về rồi à?”

 

1.

 

Lần đầu tiên tôi gặp Lộ Yến là trước lớp học của anh.

 

Học kỳ đầu tiên của năm thứ ba đại học, chúng tôi có thêm một khoá học khác là “Thị trường tài chính”. Tôi ôm sách một mình đi vào tòa nhà dạy học, bên cạnh có tiếng bạn học nói chuyện lặt vặt.

 

“Nghe nói giáo sư ‘Thị trường tài chính’ còn rất trẻ.”

 

“Hình như là vừa mới tới.”

 

“Hả? Vậy không phải là không có kinh nghiệm dạy học sao? Vốn đã nghe nói môn này vừa khô khan lại dễ bị rớt...”

 

Một tay tôi đeo tai nghe, bước chân lặng lẽ chậm lại.

 

Sau khi chuông vào học vang lên, trong hành lang gần như không có ai. Tôi nhìn hành lang trống trải, trong lòng mới cảm thấy thoải mái.

 

“Bạn học, bạn đến muộn rồi.” Vừa tháo tai nghe ra thì một giọng nam vang lên sau lưng tôi.

 

Tai nghe rơi khỏi tay, tôi vội nói “Xin lỗi” rồi chạy vào lớp mà không ngẩng đầu lên.

 

Tôi nhìn thấy không có ai ngồi ở góc hàng cuối cùng, đang định bước đến thì nghe thấy có người từ phía sau đi tới nói: “Bạn học, phía sau không còn chỗ ngồi, ngồi ở hàng đầu đi.”

 

Tôi hóa đá ngay lập tức.

 

“Bạn học?” Giọng nói dễ chịu lọt vào tai tôi như một lời nhắc nhở.

 

Nếu anh kêu lên lần nữa, tôi có thể c.h.ế.t đột ngột ngay tại chỗ.

 

Tôi quay lại đi đến hàng đầu tiên. May là không có ai ở đó, đối với tôi mà nói đây cũng không phải là chuyện xấu.

 

Người gọi tôi là bạn học bước thẳng lên bục giảng, tôi nghe thấy rất nhiều tiếng thở sau lưng, sau đó là những tiếng thì thầm nối tiếp nhau.

 

Tôi đặt sách và vở lên bàn, vừa nhìn lên đã thấy hai chữ cứng cáp do thầy viết trên bảng đen.

 

[Lộ Yến.]

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Tôi lặng lẽ liếc mắt nhìn người phía sau bàn cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân gây ra tiếng vang phía sau.

 

Những nhóm nhạc nam mới nổi gần đây có vẻ cũng không đẹp trai bằng anh.

 

Lộ Yến đưa tay nâng cặp kính gọng vàng trên chiếc mũi cao, ngẩng đầu nhìn xuống dưới bục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khoa-em-lai/1.html.]

 

Tôi vội vàng cúi đầu mở cuốn sách trong tay ra, một giọng nói dễ nghe từ phía trên truyền đến: “Tôi tên Lộ Yến, học kỳ này tôi sẽ phụ trách việc giảng dạy Thị trường tài chính cho các bạn.”

 

Sau lưng anh vang lên những tiếng reo hò và vỗ tay.

 

“Tôi không điểm danh trong lớp. Nếu bạn không thích thì đừng đến.”

 

Sau đó là tiếng anh lật trang sách.

 

Xem ra phía dưới nói cái gì đều không liên quan tới anh, anh chỉ cần nói ra những gì nên nói mà thôi.

 

Nhưng kỳ lạ là những sinh viên bình thường không im lặng lại đặc biệt im lặng trong lớp của Lộ Yến. Điều này khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.

 

Ban đầu, tôi nghĩ rằng “Thị trường tài chính” sẽ trở thành môn học yêu thích của tôi ở trường đại học cho đến khi tan học.

 

“Đường Dạng.” Giọng nói của Lộ Yến vang lên trên bục.

 

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào trên người tôi. Nếu dưới chân tôi có một cái lỗ thì tôi chắc chắn sẽ trực tiếp chui vào. Nhưng dưới chân tôi lại không có cái lỗ nào nên tôi đành phải đứng dậy. 

 

Tôi nhìn chằm chằm cuốn sách giáo khoa trên bàn, xem cái c.h.ế.t tựa như lông hồng chờ câu hỏi của Lộ Yến.

 

Nhưng Lộ Yến lại không hỏi gì cả, anh nói: “Ừm, em làm lớp trưởng lớp này đi.”

 

 

Tôi, Đường Dạng, một kẻ mắc triệu chứng sợ xã hội, khi nghe được những lời này, liền muốn phân thân ra ngay tại chỗ.

2.

Vì Lộ Yến, ước nguyện ban đầu của tôi là xin vào ký túc xá đơn trên sân thượng trường học đã hoàn toàn tan tành.

Ngày mai chính là giờ học của lớp Thị trường tài chính, hôm nay cửa ký túc xá của tôi thiếu chút nữa bị các sinh viên nữ gõ hỏng rồi.

Lúc tiếng cửa vang lên thùng thùng, tôi vừa mới mở diễn đàn quen thuộc kia ra. Tôi khép máy tính lại, thở dài rồi mới đi tới sau cửa.

Tôi mở cửa, ánh mắt vội vàng đảo qua trên mặt cô gái trước cửa, cuối cùng dừng lại trên áo ngủ màu hồng nhạt của cô ấy.

Cô gái đưa quyển bài tập tới trước mặt tôi, ngọt ngào nói: “Lớp trưởng, đây là bài tập của tớ.”

Tôi nhìn thấy tên cô ấy trên bìa sách bài tập, có chút quen thuộc rồi lại không nhớ ra. Tôi gật đầu ừ một tiếng, nhận lấy quyển bài tập trên tay cô ấy.

Đang muốn đóng cửa, cô gái tên Phùng Nguyệt thò đầu vào.

“Lớp trưởng, cậu ở chỗ này một mình à? Cậu không sợ sao?”

 

Phùng Nguyệt lấy từ trong túi ra một cái kẹo mút đút vào trong miệng.

Tôi lắc đầu.

Sống chung với các bạn mới thật đáng sợ.

Sau khi Phùng Nguyệt đi rồi tôi mới nhớ ra, vì sao tên của cô ấy lại quen mắt như vậy. Lúc sinh viên năm nhất báo danh, chính cô ấy là người nhất định phải giúp tôi lấy hành lý, còn đề xuất muốn ở cùng phòng với tôi. Hiện tại nhớ tới hành động của cô ấy vẫn làm tôi thấy ngạt thở.

 

Loading...