Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHỔ TẬN CAM LAI - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-14 21:53:57
Lượt xem: 1,506

Nếu mẹ bận kiếm sống, mẹ không thể ôm con. Nếu mẹ ở lại để chăm con, mẹ không thể nuôi con được.

 

Trở về nhà, tôi không thể nào yên lòng.

 

Lúc này, bạn thân của tôi ở Bắc Kinh, Hàn Hân, liên lạc với tôi. Cô ấy biết tình hình của tôi và hỏi tôi có cần sự giúp đỡ không.

 

Có lẽ cảm xúc cần có nơi để trút ra, tôi đã khóc lóc kể hết tình hình hiện tại của mình.

 

Cô ấy mắng tôi không tiếc lời: "Cậu đúng là ngốc! Nửa đời trước của cậu đã lãng phí vào Hạ Tư Viễn. Trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời, cậu kết hôn, sinh con và rút lui khỏi sự nghiệp để lo cho gia đình.”

 

"Cậu nghĩ đó là hy sinh, là cống hiến, trong khi người khác đang cố gắng chạy về phía trước, thì cậu lại đứng yên tại chỗ, mắc kẹt trong thế giới của chính mình mà không tiến bộ chút nào.”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

"Những năm cậu nuôi dạy con, ngay cả một người giúp việc cũng được trả tiền nhiều hơn cậu.”

 

"Tại sao con cái lại chỉ ràng buộc người mẹ? Bởi vì trái tim người mẹ mềm yếu, người mẹ không thể buông bỏ.”

 

"Nếu cậu tiếp tục chìm trong sự u uất tự gây ra như thế, sớm muộn gì cậu cũng sẽ mắc chứng trầm cảm.”

 

"Hãy đến Bắc Kinh đi, thành phố lớn có nhiều cơ hội hơn."

 

Mặc dù cô ấy nói nghe rất khó chịu, nhưng từng lời đều hợp lý. Cô ấy đã giúp tôi tỉnh ngộ, rằng những năm tháng tôi nuôi dạy con chính là kinh nghiệm làm việc quý báu nhất của tôi.

 

Tại sao tôi không thử công việc trong ngành giúp việc nhà?

 

Trước đây, tôi từng nghĩ làm công việc giúp việc là nhục nhã, nhưng bây giờ đó lại là việc tôi có thể làm tốt nhất.

 

Chỉ có bước ra ngoài mới có thể sống sót.

 

Trong tình thế tuyệt vọng, con người ta thường sinh ra dũng khí "đốt thuyền phá cầu."

 

Tôi không kịp tạm biệt con, đã đặt vé sớm nhất để đến Bắc Kinh.

 

9  

 

Khi đến Bắc Kinh, tôi mới nhận ra mọi chuyện không hề đơn giản như tôi tưởng tượng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/kho-tan-cam-lai/chuong-6.html.]

 

Tất cả các công việc trong ngành giúp việc gia đình đều phải thông qua công ty, đặc biệt là các công việc như bảo mẫu hay giúp việc toàn thời gian, đều cần có chứng chỉ chuyên môn.

 

Công việc đầu tiên mà tôi được phân là làm giúp việc theo giờ cho một khu dân cư cao cấp.

 

Mùa hè ở Bắc Kinh nóng như một cái lò hấp, chỉ cần động đậy là đã đổ mồ hôi.

 

Chủ nhà là một người làm các video ẩm thực hài hước.

 

Nhà bếp trông như vừa trải qua một trận chiến, bồn rửa chất đầy bát đĩa, tường bếp thì dính đầy dầu mỡ. Sau khi dọn dẹp xong, người tôi ướt sũng như vừa vớt từ dưới nước lên.

 

Cuối cùng, tôi còn phải ngồi xổm xuống, cầm giẻ lau từng kẽ trên sàn gỗ của nhà chủ.

 

Ba tiếng làm việc, tôi nhận được 120 nhân dân tệ.

 

Khoảnh khắc nhận tiền chuyển khoản, tôi cảm thấy tất cả đều đáng giá. Tôi không khỏi cảm thán, mười mấy năm tôi chìm trong bếp núc thật quá phí phạm.

 

Dần dần, tôi chứng kiến nhiều cuộc đời khác nhau mà trước đây tôi chưa từng biết đến.

 

Ví dụ, nữ chủ nhân của một căn nhà mà tôi dọn dẹp là một nữ giám đốc đơn thân. Trong nhà cô ấy nhiều nhất là quần áo, như cô ấy từng nói: "Cảm xúc của đàn ông không giá trị bằng một bộ quần áo đẹp. Tôi có thể có bạn trai, nhưng nhất quyết không kết hôn."

 

Còn có một cặp đôi trẻ, cả hai đều làm việc trong các công ty công nghệ lớn, bận rộn đến mức không có thời gian thở, họ đặt dịch vụ tổng vệ sinh toàn nhà.

 

Cô gái còn tặng tôi một chiếc bàn gấp, cô ấy nói đó là chiếc bàn mà họ đã mua khi vừa đến Bắc Kinh lập nghiệp. Chiếc bàn đã chứng kiến mọi vui buồn của họ. Lần này, họ đã mua được nhà ở Yên Giao, sau khi tôi dọn dẹp xong họ sẽ đi trả nhà trọ cũ.

 

Tôi chân thành cảm thấy mừng cho họ.

 

Còn có bà Lưu, người thường xuyên đặt tôi đến đón con giúp. Lần dài nhất, bà ấy đặt dịch vụ liên tiếp trong một tuần.

 

Bà ấy nói với tôi: "Tiền lương của tôi một ngày được ba trăm, còn cô giúp tôi đón con, nấu cơm, làm việc nhà bốn tiếng, tôi phải trả cho cô một trăm sáu mươi. Dù còn lại chẳng bao nhiêu, nhưng tôi vẫn thấy hài lòng.

 

"Cô làm việc nhanh nhẹn, nấu ăn ngon, con gái tôi rất thích cô. Đôi khi, cô còn giúp con tôi làm thủ công.”

 

"Cô biết đấy, một mình nuôi con mà có được một người đáng tin cậy giúp đỡ, thật là một hạnh phúc."

 

Bà ấy nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên và gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã ly hôn.”

Loading...