Chạm để tắt
Chạm để tắt

KHI NGƯỜI CÂM XUYÊN VÀO GAME KINH DỊ YÊN TĨNH - C9

Cập nhật lúc: 2024-08-08 07:32:19
Lượt xem: 583

9.

 

Bành Nhiên vì tôi mà học ngôn ngữ ký hiệu, nhưng hắn thường xuyên giả vờ không hiểu, hiểu sai lời tôi nói.

 

Trong một thoáng sau khi boss mở miệng lần đầu tiên, tôi đã nhớ đến Bành Nhiên.

 

Mà ở cửa ải tiếp theo, hắn kiên nhẫn giúp đỡ tôi như thế, ngoại trừ Bành Nhiên còn có thể là ai được chứ.

 

Tôi tiếp tục làm thủ ngữ với với Bành Nhiên: “Anh vào đây thế nào? Em có thể dẫn anh ra ngoài không?”

 

Bành Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Các bạn của em đã tìm được manh mối quyết định, bây giờ em chỉ cần hội họp với họ là có thể tìm được đường ra khỏi trấn.”

 

Tôi tiếp tục khoa tay: “Anh đọc đàng hoàng coi em đang nói gì được không thế? Rốt cuộc anh có xem hiểu ngôn ngữ ký hiệu không?”

 

Bành Nhiên không nói chuyện: “Em nói em muốn hôn thêm một cái?”

 

Mẹ kiếp!

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi nắm tay boss chạy ra khỏi phòng.

 

Mấy người khác đã tìm được manh mối, chỉ đợi tôi tới nói bí mật của trấn nhỏ cho họ.

 

Bọn họ không ngờ tôi và boss lại nắm tay nhau, lúc nhìn thấy boss rõ ràng có hơi sửng sốt.

 

Người làm tôi khiếp sợ nhất vẫn là Lưu Luyến, hiển nhiên cô ta dùng ánh mắt ngoan độc nhìn về phía tôi.

 

“Tôi cảm thấy chúng ta chia sẻ manh mối thì đừng để boss nghe được vẫn hơn nhỉ?” 

 

Vương Mông Mông nhẹ nhàng giật giật ống tay áo tôi.

 

Boss cười cay đắng với tôi, giây sau liền biến mất ngay cạnh tôi.

 

Nhìn sắc mặt nặng nề của mọi người, tôi làm thủ ngữ với Vương Mông Mông: “Có chuyện gì xảy ra à?”

 

Hóa ra, mỗi người họ đều tìm ra manh mối khác nhau, tất cả mọi người ghép manh mối lại với nhau, thời khắc bí mật của trấn nhỏ trở nên rõ ràng, cũng chính là thời khắc mà chúng tôi thành công trốn thoát.

 

Tôi nói cho họ nghe bối cảnh chuyện xưa, Bành Duệ Duệ đưa đường chạy trốn trong tay cho chúng tôi xem.

 

Vương Mông Mông tìm được manh mối cứu vớt sinh linh: “Nếu muốn linh hồn của mọi người được yên nghỉ, biện pháp cuối cùng đó là gi*t ch boss.”

 

“Boss chính là người đàn ông xuất hiện trong bối cảnh câu chuyện, sự tồn tại của hắn đã hủy diệt người trong thôn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-nguoi-cam-xuyen-vao-game-kinh-di-yen-tinh/c9.html.]

 

Lưu Luyến gật gật đầu: “Bây giờ chúng ta nhất định phải gi*t ch boss.”

 

“Cô dẫn hắn ra được không?”

 

Tôi nhanh chóng làm thủ ngữ với Vương Mông Mông: “Hắn không phải boss, hắn là vị hôn phu của tôi.”

 

Vương Mông Mông bước nhanh về phía trước, nắm lấy cánh tay tôi: “Cô đừng có mà nằm mơ, sao hắn lại là vị hôn phu của cô được, đừng yêu đương mù quáng nữa.”

 

“Đây là thế giới trò chơi, nếu không gi*t hắn, chúng ta đều phải ch!”

 

Thấy tôi không bằng lòng gọi boss ra, Lưu Luyến từng bước ép sát về phía tôi.

 

Chẳng biết cô ta đào đâu ra một con d.a.o nhọn, ấn nó ở sau lưng tôi.

 

Cô ta nhẹ nhàng ghé vào tai tôi: “Cô biết không? Tôi có một nhiệm vụ nhánh, chỉ cần gi*t cô, tôi cũng có thể vượt ải thành công.”

 

Cái miệng thối rữa của cô ta giờ phút này m.á.u thịt be bét, ngay cả lời nói ra cũng bị lọt gió.

 

Dao nhọn đ.â.m vào da thịt tôi, ngay khi Lưu Luyến định dùng sức, một trận gió thổi bay cô ta ra ngoài.

 

Lưu Luyến thống khổ ngã trên mặt đất, không kìm được phun ra một ngụm máu.

 

Lúc sắp ch, cô ta vẫn cố nhào đến muốn gi*t tôi.

 

Hóa ra, tôi và cô ta đều là con gái của trưởng thôn, cũng chính là cô gái muốn gả cho boss.

 

Trong câu chuyện gốc, đứa con gái lớn không muốn nghe lời nhắc nhở từ cha mình, bị cha chặt đứt cánh tay, xích ở bên trong tầng hầm.

 

Mà cô con gái nhỏ lại trở thành người gả cho boss.

 

Trong kịch bản của Lưu Luyến, chỉ cần cô ta gi*t được đứa em gái nhỏ, thành công lấy lại được thân phận, cũng có thể thoát khỏi trò chơi.

 

Đó cũng là lý do tại sao cô ta muốn thể hiện trước mặt boss.

 

Chỉ tiếc là, người cô ta đối mặt cũng không phải boss thật sự, mà là Bành Nhiên trốn trong thân thể boss.

 

Lưu Luyến ch rồi, ch ngay trước khi sắp thoát khỏi thị trấn.

 

 

 

Loading...