Khi Em Gái Không Muốn Nhường Nhịn Nữa - Chương 32 + 33 + 34

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:03:22
Lượt xem: 2,486

 Chương 32: Yêu Cầu

 

Sau ngày hôm đó, Diêu Hạc Vân bị ốm.

 

Giả Phương đặc biệt đến đón cậu ta về nhà, tận tâm chăm sóc, không rời nửa bước.

 

Cho đến khi đưa Diêu Hạc Vân trở lại trường học, bà ta mới tiện đường đến thăm tôi, đưa cho tôi một hộp thịt bò khô.

 

Đó là do chính tay bà ta làm, tôi rất thích ăn, nhưng phần lớn đều vào bụng Diêu Hạc Vân.

 

Tôi không nhận, bởi vì mỗi lần nhận đồ tốt của Giả Phương, tôi đều phải trả giá rất đắt.

 

"Bà Giả, có chuyện gì sao?"

 

Giả Phương nghe thấy cách xưng hô của tôi, hai mắt lập tức ngấn lệ, vẻ mặt đau buồn.

 

"Tùy Hoan, con là con gái ruột của mẹ mà, tại sao con lại làm tổn thương mẹ như vậy chứ."

 

"Lần trước tôi đã nói rồi, sau này tôi và bà không còn quan hệ gì nữa."

 

Giả Phương lập tức có chút oán hận.

 

"Diêu Tùy Hoan, sao con lại không hiểu chuyện như vậy chứ. Mẹ là mẹ ruột của con, nhưng mẹ cũng là mẹ kế của Diêu Sơ Bạch, nếu mẹ thiên vị con, thì người khác sẽ nói mẹ thế nào. Trước đây con rất ngoan ngoãn, biết phải hòa thuận với chị gái, khiến mẹ yên tâm, bây giờ lại trở nên ích kỷ như vậy, biết thế, mẹ thà rằng không sinh ra con còn hơn."

 

"Vậy bây giờ tôi cắt đứt quan hệ với bà, chẳng phải là vừa ý bà sao?"

 

Tôi hỏi ngược lại Giả Phương.

 

Giả Phương tức giận đến mức không nói nên lời, buông lời tàn nhẫn.

 

"Diêu Tùy Hoan, mẹ nuôi con lớn như vậy tốn kém biết bao nhiêu tiền của, muốn cắt đứt quan hệ, được thôi, đưa cho tôi hai mươi vạn, tôi sẽ coi như không có đứa con gái này."

 

Tôi im lặng một lúc.

 

Giả Phương thấy vậy liền dịu giọng, "Tùy Hoan, mẹ chỉ nói đùa thôi, con hãy hòa thuận với chị gái, ở trường hãy chăm sóc chị gái, lần sau mẹ sẽ dẫn con và chị gái đi chơi."

 

"Con đưa hai mươi vạn."

 

Vừa rồi tôi không lên tiếng, chỉ là đang tính toán xem phải mất bao lâu mới có thể kiếm được hai mươi vạn.

 

Giả Phương ngẩn người, sau đó tức giận đến mức mặt mày đỏ gay, giậm chân bỏ đi một cách không cam lòng.

 

 Chương 33: Cậu Ta Khóc

 

Cuộc thi vật lý sắp bắt đầu.

 

Tôi và Trần Thanh Việt đều vùi đầu vào biển đề.

 

Hôm nay gần đến trưa, tôi mải mê làm bài tập đến mức quên cả thời gian, các bạn trong lớp đột nhiên nói: "Diêu Tùy Hoan, có người tìm."

 

Đi ra ngoài mới phát hiện, người đứng bên ngoài là Tống Phương Trì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-em-gai-khong-muon-nhuong-nhin-nua/chuong-32-33-34.html.]

Trong tay cậu ta cầm một hộp cơm hai tầng, đứng cách đó hai bước chân, yên lặng nhìn tôi.

 

Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ kính chiếu vào, khiến khuôn mặt vốn dĩ đã tuấn tú của cậu ta càng thêm tinh xảo.

 

Thời gian luôn ưu ái Tống Phương Trì.

 

Tống Phương Trì tiến lên một bước, cúi đầu, mím chặt môi nhìn tôi.

 

"Không thấy cậu đi ăn cơm, nên tôi mua cơm trưa cho cậu."

 

Tôi xoay người muốn đi, cậu ta túm lấy cánh tay tôi, giọng nói lộ ra sự cẩn thận từng li từng tí, còn có chút tủi thân.

 

"Tôi khiến cậu chán ghét rồi sao?"

 

"Phải, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

 

Tống Phương Trì liền chậm rãi buông tay, cúi gằm mặt xuống, mái tóc rũ xuống, tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu ta.

 

Giống như một đóa hồng kiêu ngạo đột nhiên phải chịu đả kích chí mạng, vừa chật vật vừa muốn giữ lại tự trọng, đáng thương vô cùng.

 

Đột nhiên tôi cảm thấy rất bực bội, lớn tiếng hỏi: "Tống Phương Trì, cậu làm như vậy có ý nghĩa gì?"

 

 Chương 34: Không Cần Bù Đắp

 

Tống Phương Trì ngẩng đôi mắt phượng với hàng mi dày rậm lên, giọng nói khàn khàn, gần như là tiếng khóc.

 

"Vậy phải làm sao mới có ý nghĩa, phải làm sao cậu mới hài lòng, phải làm sao cậu mới tha thứ cho tôi."

 

"Tống Phương Trì, cậu không hiểu, tôi không cần cậu bù đắp, tôi muốn, là cậu đi con đường của cậu, tôi đi con đường của tôi—"

 

"Chỉ điều này là không được, tôi không cho phép, tôi không cho phép..."

 

Lời còn chưa dứt, đã bị Tống Phương Trì đột ngột cắt ngang.

 

Cậu ta thực sự đã khóc, nước mắt như những hạt châu lăn dài trên khuôn mặt.

 

Đóa hồng kiêu ngạo cuối cùng cũng cúi đầu.

 

"Tôi đã nghĩ rất nhiều về sau này, nếu cậu thi trượt đại học, tôi có thể cưới cậu trong thời gian học đại học. Thi đỗ thì càng tốt, tôi sẽ cưới cậu sau khi tốt nghiệp. Cậu ngốc cũng không sao, tôi chỉ cần bỏ thêm chút thời gian dạy dỗ cậu là được. Bây giờ cậu lại nói với tôi rằng không có sau này, sao có thể không có sau này, không thể không có sau này..."

 

Nói đến cuối cùng, cậu ta đã không nói nên lời.

 

Tôi nhìn cậu ta, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi mệt mỏi, xen lẫn chút xót xa.

 

Nếu Tống Phương Trì nói những lời này với tôi ở kiếp trước, thì có lẽ tôi đã tha thứ cho cậu ta.

 

Nhưng bây giờ không được.

 

Tôi đã được sống lại một đời, đồng ý với Tống Phương Trì, thì có khác gì con đường của kiếp trước.

 

Cũng chỉ là nhẫn nhịn chịu đựng hết lần này đến lần khác, cuối cùng nhận lại sự phản bội.

 

"Tống Phương Trì, hãy quay về đi."

Bình luận

7 bình luận

Loading...