Khi Em Gái Không Muốn Nhường Nhịn Nữa - Chương 28 + 29

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:19:09
Lượt xem: 2,078

 Chương 28: Nhận Lỗi

 

Diêu Hạc Vân đi rồi, tôi nhìn Trần Thanh Việt đang hung dữ.

 

Ít người biết Diêu Hạc Vân là em trai tôi, nhưng những lời Trần Thanh Việt vừa nói, rõ ràng là biết rất rõ ràng.

 

Trần Thanh Việt lập tức lộ ra vẻ mặt hối hận, thành thật khai báo.

 

"Ừm, tôi đã điều tra gia đình cậu."

 

Tuy nhiên, cậu ta cũng không hoàn toàn thành thật, cuối cùng vẫn biện minh: "Bố tôi muốn xem con dâu tương lai, là ông ấy điều tra."

 

"Chẳng phải bố cậu đã nhảy lầu sau khi phá sản sao?"

 

Trần Thanh Việt vỗ trán một cái, ánh mắt chột dạ né tránh tôi.

 

"Rất tốt, vậy phá sản cũng là giả."

 

"Cậu đột nhiên xuất hiện nhặt rác cùng tôi, nội gián chính là nó phải không?"

 

Tôi túm lấy cây măng đang co rúm ở góc tường, giọng điệu không được tốt lắm.

 

Lúc đầu tôi không nhận ra, sau đó người và măng này cứ thỉnh thoảng lại giằng co, tôi mà không nghi ngờ nữa thì thật là ngốc.

 

Trần Thanh Việt giật mình, chân mềm nhũn quỳ xuống trước mặt tôi.

 

Tôi vội vàng lùi lại một bước, "Cậu làm gì vậy?"

 

Trần Thanh Việt ủy khuất nói: "Xin lỗi, bố tôi làm sai chuyện gì cũng quỳ trước mặt mẹ tôi như vậy."

 

Cây măng cũng chổng m.ô.n.g lên, cúi đầu xuống, làm động tác quỳ xuống xin lỗi.

 

Nhìn thấy động tác đồng bộ của người và măng, tôi suýt chút nữa thì không nhịn được cười.

 

Tôi hơi muốn cười.

 

Thật ra tôi chỉ muốn dọa Trần Thanh Việt một chút, không có ý trách cứ.

 

Không ngờ Trần Thanh Việt lại không chịu nổi như vậy.

 

 Chương 29: Cơ Hội Kiếm Tiền

 

Không thể nào cứ nhặt rác mãi được, lúc tôi đang âm thầm suy nghĩ xem phải dùng cách gì mới có thể kiếm được tiền, thì một cơ hội tự động tìm đến cửa.

 

"Các em học sinh, cuộc thi vật lý cấp tỉnh hy vọng mọi người tích cực tham gia. Chiến thắng không chỉ mang lại vinh quang cho trường, giải nhất còn có 100.000 tệ tiền thưởng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-em-gai-khong-muon-nhuong-nhin-nua/chuong-28-29.html.]

 

Giáo viên chủ nhiệm vừa dứt lời, cả lớp liền xôn xao.

 

Nhưng cũng có người thở dài, nói nhân tài cấp tỉnh nhiều như vậy, ngay cả học sinh lớp chọn cũng khó lòng chắc chắn, muốn đạt giải thưởng nào phải chuyện dễ dàng.

 

"Vớ vẩn, chúng ta có Việt ca và Diêu Tùy Hoan, còn đáng tin cậy hơn cả lớp chọn, tại sao lại không thể đấu lại học sinh cấp tỉnh?"

 

"Đúng vậy! Việt ca và Diêu Tùy Hoan, là thần tượng vĩnh cửu của trường Nhất Trung!"

 

Kể từ sau kỳ thi tháng lần trước, phần lớn các bạn trong lớp đã hoàn toàn trở thành fan hâm mộ của tôi và Trần Thanh Việt.

 

Dù sao cũng còn trẻ, sao có thể có thù hận sâu đậm gì chứ, đa phần mọi người chỉ là thuận theo dòng nước.

 

Hơn nữa, sau khi chuyện Diêu Sơ Bạch cố ý ngã xuống cầu thang vu oan cho tôi được lan truyền, phần lớn mọi người đều bừng tỉnh, ý thức được Diêu Sơ Bạch vốn dĩ không phải là nàng tiên nữ lương thiện gì, ngược lại còn đồng cảm với tôi.

 

Thậm chí có người còn lén lút đến xin lỗi tôi, khiến tôi dở khóc dở cười.

 

"Trần Thanh Việt và Diêu Tùy Hoan, hai em có muốn tham gia không?"

 

Giáo viên chủ nhiệm cũng cười tủm tỉm nhìn chúng tôi.

 

Từ sau khi Địa Trung Hải bị chọc tức bỏ đi, thầy ấy đã đến tiếp nhận vị trí giáo viên chủ nhiệm.

 

Đối với việc vừa mới đến đã được học sinh dẫn dắt như vậy, thầy ấy vô cùng hưởng thụ, vì vậy ngày thường đối xử với chúng tôi rất tốt.

 

"Em tham gia."

 

Trần Thanh Việt nghe tôi trả lời xong, lười biếng giơ tay: "Vậy em cũng tham gia, giành giải nhất về mời các bạn trong lớp một bữa."

 

Cả lớp reo hò ầm ĩ, cứ như thể Trần Thanh Việt đã giành được giải nhất vậy.

 

"Tốt, còn ai nữa không?"

 

Chờ tiếng reo hò lắng xuống, giáo viên chủ nhiệm lại hỏi.

 

"Thầy ơi, em cũng tham gia."

 

Lúc này, giọng nói yếu ớt của Diêu Sơ Bạch vang lên, trên mặt lộ ra một tia khó xử, ánh mắt lườm tôi, tràn đầy ghen tị.

 

Trước đây, những cuộc thi như thế này, người được lớp đề cử đầu tiên luôn là Diêu Sơ Bạch, bây giờ vậy mà lại không có ai nhớ tới cô ta.

 

Cô ta đã quen được mọi người vây quanh, làm sao có thể chịu đựng được chứ.

 

Nhưng... chuyện này thì liên quan gì đến tôi.

 

Tôi nhếch mép nở nụ cười mỉa mai với cô ta, nụ cười của Diêu Sơ Bạch càng thêm méo mó.

Bình luận

7 bình luận

Loading...