Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khi anh học pha trà, em học cách rời xa - Chương 32

Cập nhật lúc: 2024-07-29 18:51:30
Lượt xem: 176

Kể từ ngày hôm đó.

Tôi cảm thấy như Tống Trí Miễn đã thay đổi. Mỗi khi tôi tan làm, anh ta đều mang đến cho tôi những bó hoa khác nhau.

Tôi có chút nghi ngờ người này.

Tôi lạnh lùng cúi đầu, cầm lấy bó hoa trong tay anh ta, ném vào thùng rác trước mặt : 

“Dù sao cũng không phải tiền của tôi mua, không tiếc lắm.”

Tống Trí Miễn hơi giật mình, ánh mắt có chút cô đơn,

“Anh có tiền mà..”

Tôi tưởng anh ta sẽ bỏ cuộc nếu cứ mãi như thế này, nhưng tôi nhầm to.

Nhờ ơn anh ta, tôi học được cách làm như anh ta đã từng trước đây, dù có như thế nào tôi cũng luôn tỏ ra thờ ơ.

Càng thờ ơ, tôi càng cảm thấy tôi tính toán sai rồi.

Anh ta gửi tặng hoa, trang sức,..

Kỳ lạ hơn cả là tặng đồ ăn vặt.

Chỉ có nửa tháng.

Mọi người ở văn phòng thấy anh ta như tăng cân.

 

Chớp mắt một cái đã là cuối năm.

Những chiếc đèn lồng đỏ rực được treo lên cao, không khí lễ hội ngày càng nhộn nhịp.

“Bé ngoan."

Bố tôi bưng hộp đồ ăn vặt bước vào, mắt tôi sáng lên, tôi đang định đi qua lấy thì bố tôi đi ngang qua, đưa thẳng cho mẹ tôi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-anh-hoc-pha-tra-em-hoc-cach-roi-xa/chuong-32.html.]

“Chẳng phải em thích đồ ăn vặt nhất sao?”

Cẩu lương này, ăn mãi không chán.

Mẹ tôi thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn tôi, nhẹ giọng nói: 

“Mấy ngày nữa con gái sẽ gả vào nhà người khác. Con lại đây để mẹ ôm con đi.”

Mẹ tôi che mặt.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, biết mẹ vẫn chưa từ bỏ cuộc hôn nhân nên tôi bình tĩnh nói:

"Mẹ. Con có một giấc mơ, mẹ có muốn nghe không?"

"Hả? Giấc mơ gì cơ?"

Tôi nhìn mẹ, nhẹ nhàng nói: 

“Con nằm mơ thấy mình cưới Tống Trí Miễn, sống trong biệt thự của anh ấy, lái xe của anh ấy, ngủ chung giường với anh ấy, thậm chí anh ấy còn tặng cho con rất nhiều quà.”

Mẹ tôi nghe vậy, mỉm cười vui vẻ, nhẹ nhàng nói: 

“Con gái chưa lấy chồng mà lại có ước mơ này.”

“Thật kỳ lạ. Trong giấc mơ, con cùng anh ấy trải qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông nhưng số lần nói chuyện, ăn cùng nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

“Tất cả quà anh ấy tặng con đều do trợ lý của anh ấy mua. Đúng như mẹ nói, anh ấy rất có trách nhiệm với mọi công việc, bận rộn quá không có thời gian dành cho con.”

"Mẹ nói cho con biết đi, là người ta không có thời gian hay không muốn dành thời gian cho con?”

"Mẹ ơi, bọn con hoàn toàn đã chấm dứt mối tình này rồi."

Sắc mặt mẹ tôi dần dần tối sầm, mẹ nhìn chằm chằm vào tôi, không nhịn được nói: “Con——”

Tôi rưng rưng nước mắt và không thể kiểm soát được bản thân.

Mẹ tôi sửng sốt, kinh ngạc nói: "Trí Miễn."

Tôi cứng đờ, vô thức nhìn lại, cảm thấy có chút xấu hổ.

Nói về việc kia, thật sự cảm thấy khó chịu, nhưng khóc thực ra là do tôi giả vờ, chủ yếu là vì muốn mẹ mềm lòng.

Loading...