Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khi anh học pha trà, em học cách rời xa - Chương 26

Cập nhật lúc: 2024-07-29 18:42:40
Lượt xem: 314

Mặc dù không thể tránh khỏi việc chạm mặt Tống Trí Miễn, nhưng lần nào tôi cũng bình tĩnh và gọi anh ta một cách kính trọng: 

"Tống tiên sinh, Tần tiên sinh còn đang họp, xin chờ một chút."

Tống Trí Miễn mặc vest, đi giày da, ngước mắt nhìn tôi, nhìn ly cà phê tôi đặt xuống, nhẹ giọng nói:

“Cứ gọi tôi là ông già cũng được.”

Một giây là đủ phá vỡ sự tĩnh lặng.

Tôi vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc và không nói gì.

Tống Trí Miễn lại nói: 

"Thằng nhóc đó yếu đuối đến mức vẫn phải cần em đưa đi viện à?"

Tôi vẫn không nói gì.

"Đây là cách nhân viên của sếp Tần đối xử với cấp trên à? Hỏi mà vẫn không trả lời câu nào."

Tôi cắn môi tức giận nhưng vẫn kìm lại, cười nói: 

“Đồng nghiệp giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên.”

Tống Trí Miễn: “Lại đây bóp vai cho tôi.”

"Tống Trí Miễn, đừng đi quá giới hạn."

Tống Trí Miễn ngẩng đầu nhìn tôi, thở dài:

 “Có lẽ nên đổi thành việc dựa vào tuổi tác để quản lý, thì tốt hơn.”

Tôi lười nói chuyện vô nghĩa với anh ta, quay người bỏ đi, không ngờ anh ta trực tiếp ôm tôi vào lòng.

"Tống Trí Miễn! Buông tôi ra—"

Anh ta tựa cằm vào vai tôi, giọng cầu xin : “Để tôi ôm em chút.”

Tôi muốn chống cự nhưng anh ta đã đẩy tôi vào tường.

“Đừng để tôi phải đánh anh.”

Tống Trí Miễn ngơ ngác, anh ta nhân lúc tôi không để ý liền hôn một cái.

Mặt tôi đỏ bừng.

Tống Trí Miễn thở hổn hển, để cho tôi vắt tay lên cổ, ánh mắt dần dần thay đổi: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-anh-hoc-pha-tra-em-hoc-cach-roi-xa/chuong-26.html.]

“Trong lòng em vẫn có tôi.”

Tôi bối rối đến mức đẩy anh ra và tát vào mặt anh ta.

Một cái tát dứt khoát.

Mặt anh ta đỏ bừng, tay tôi tê dại, tôi choáng váng, không ngờ mình đã đánh anh ta thật.

"Anh.. Hai người trông thô bạo thế.."

Tần Trì đẩy cửa ra, sững sờ vài giây.

Rồi đỏ mặt nhìn ra cửa, cười ngượng nghịu rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Cơ thể tôi cứng đờ, cảm giác được sát khí xuyên qua từng tấc thần kinh, tôi run rẩy muốn chạy, nhưng Tống Trí Miễn đã chặn đường tôi.

"Tống, Tống Trí Miễn…."

"Đánh thêm lần nữa."

?

Tôi kinh ngạc nhìn anh, tên này điên rồi à?

Ánh mắt anh rơi vào môi tôi, ôm lấy và hôn tôi lần nữa, khi nụ hôn kết thúc, chân tôi run rẩy, anh ta ôm tôi vào lòng.

"Anh đã học điều này từ mấy tên xã hội đen kia."

Tôi giận dữ nhìn anh ta, véo má thật mạnh.

“Đừng nhéo quá mạnh, tôi còn muốn dùng mặt mình dỗ vợ.”

Tống Trí Miễn tựa đầu vào trán tôi. Đôi mắt sâu thẳm ấy vẫn cứ nhìn mãi, ánh mắt ngày càng dịu dàng. 

Tim đập càng lúc càng nhanh.

Tôi nhịn không được mắng : 

“Anh thật không biết xấu hổ.”

Tống Trí Miễn: “Nếu giữ thể diện, vợ anh sẽ chạy mất.”

Gì chứ?

Sao trước đấy tôi không nhận ra là anh ta mặt dày hơn cả tôi nhỉ?

Không nên ở lại đây quá lâu.

Không thèm nghĩ ngợi gì, tôi đá anh ta một cái, đến mức khi đã quay về bàn làm việc vẫn không thể bình tĩnh nổi.

Loading...