Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khi anh học pha trà, em học cách rời xa - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-07-29 18:29:18
Lượt xem: 318

Đêm nay gió lớn.

"Bé cưng, mặc ít quá vậy?"

Người yêu Trì Mẫn đến đúng giờ và khoác áo thêm cho cô ấy.

"Hihi."

Trì Mẫn kiễng chân hôn một cái, làm cho anh ta không còn bực tức nữa.

Nhìn người khác yêu đương, cũng thú vị phết.

Tôi rời đi vì không muốn làm bóng đèn cản trở hai người họ rắc cẩu lương.

Tôi vừa chạy lon ton ra đường, run rẩy trong gió lạnh.

Chắc không cần tình yêu ngọt ngào cũng ổn.

Bỗng dưng ông trời gầm lên, mưa rơi không ngớt.

"San San?"

Tôi vừa mua một chiếc ô thì thấy dì Tống đang đi về phía tôi, bên cạnh còn có một người nữa…

"Sao toàn thân con ướt sũng thế này?"

Dì Tống cau mày, lấy áo khoác của Tống Trí Miễn khoác cho tôi.

"Dì--"

Tôi cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, mặc áo khoác của hắn có chút, không đúng cho lắm.

Tống Trí Miễn liếc nhìn tôi, trầm giọng nói: 

"Mặc vào."

Tôi:……

"Mặc thêm vào, kẻo lạnh con. San San, tối nay đến chỗ dì ở nhé, cũng gần đây."

"À, thôi dì ạ, cháu đi taxi về."

Dì Tống thấy tôi cứ mãi ngập ngừng, không khỏi hỏi: 

“Con đang chiến tranh lạnh với Trí Miễn à?”

Tôi có chút lúng túng.

Dì Tống luôn đối xử và coi tôi như con gái ruột, nếu không có bà, có lẽ tôi đã chẳng thể chịu đựng được ba năm hôn nhân lạnh nhạt kia.

Tôi biết.

Dì Tống bị bệnh tim, nếu nghe chuyện lớn sẽ không thể chịu nổi.

Ánh mắt tôi giao nhau với Tống Trí Miễn.

Tôi hít một hơi thật sâu, thì thầm: 

“Dì ơi, không sao đâu ạ, con và anh ấy vẫn bình thường.”

Bà Tống cười vui vẻ: “Vậy thì tốt, chúng ta cùng nhau về đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-anh-hoc-pha-tra-em-hoc-cach-roi-xa/chuong-21.html.]

Tôi:……

“Chờ mẹ ngủ thì tôi sẽ ngủ ở phòng dành cho khách.”

Tôi hạ giọng.

Đôi tay thon dài của Tống Trí Miễn kéo chiếc cà vạt, những sợi tóc rối bù trước trán che lấp cái nhìn.

Không có gì bất ngờ và tôi cũng không muốn nói thêm gì,

Trong phòng tắm tiếng nước róc róc chảy.

Tôi nhìn chằm chằm vào những tia nước rải rác, cảm thấy tâm trạng trở nên nặng nề. Không biết có phải là do quá lao lực vào công việc không.

Khó chịu quá~.

Tắm rửa xong, tôi sấy tóc rồi leo lên giường sớm.

 

Đồng hồ lúc nửa đêm.

Tôi chỉ cảm thấy đầu óc mờ mịt, nặng trĩu, cứ như thể lò xo.

Không ổn rồi.

Tôi mở cửa phòng khách.

Tôi bám vào tường, bước từng bước khó nhọc.

Tôi muốn rót một ly nước để tỉnh táo, nhưng không còn sức nữa, chỉ có thể ngồi xổm trên bậc cầu thang.

"Khuya không ngủ, mà lại ngồi đây?"

Đó là giọng nói của Tống Trí Miễn.

Tôi cau mày, ngẩng đầu nhìn anh, lúng túng đứng dậy, giả vờ thư thái ra ghế sofa ngồi: 

“Tôi không ngủ được.”

Tống Trí Miễn vẻ mặt lạnh lùng rời đi.

Tôi tựa người vào ghế sofa nhìn anh bước đi, tôi nằm cả người, run rẩy và đổ mồ hôi lạnh.

 

Khoảng mười phút sau.

Lại có tiếng bước chân, nhưng tôi không còn sức để giả vờ.

“Sao không nói với tôi là em không khỏe?”

Tôi cau mày và thì thầm, 

"Tôi không muốn làm phiền anh."

Tống Trí Miễn sờ trán tôi, thì thầm như đang mắng tôi: 

“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị em chọc tức chết.”

Loading...