Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khi anh học pha trà, em học cách rời xa - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-07-29 18:24:30
Lượt xem: 278

"À."

Trì Mẫn nghe được chuyện trước đó, nhướng mày nói: 

“Bạn cùng khoa của cậu nhìn vậy mà cũng đáng yêu phết nhỉ?”

"Ừm?"

Tôi cắn cây kem trong tay, cau mày: “Cậu có ý gì?”

Trì Mẫn trợn mắt, nắm tay tôi đi vào nhà hàng, không nhịn được thì thầm: 

“Nghe anh trai nói dạo này tâm tình Tống tiên sinh không tốt, trong văn phòng không ai dám nói chuyện với anh ấy. Chắc là vì chuyện này.""

"Không thể nào."

Tôi từ chối thẳng thừng.

Tống Trí Miễn, người có thể từ một giây cau mặt vì hợp đồng, sang giây sau lại bình tĩnh mà nói cười với người khác.

Tôi giơ tay mở cửa nhà hàng, nhưng không ngờ một người ở phía đối diện lại tiến về phía tôi, va thẳng vào cửa.

“Cô không có mắt à—cô—”

Người đàn ông chỉ vào tôi giận dữ, chắc là đang định phun những lời thô tục, nhưng khi thấy tôi thì thái độ thay đổi hẳn: 

“Tống, Tống phu nhân, tôi xin lỗi, tôi thực sự có mắt như mù. Thật xin lỗi.”

Tôi có chút bối rối.

Trì Mẫn thì thầm: “Là người lần trước cậu đập thẳng chai rượu đấy.”

Tôi hít một hơi thật sâu, liếc nhìn vết sẹo trên đầu người đàn ông, rồi nhớ ra, nhưng chưa kịp nói gì, gã đã gọi người phục vụ đến, vỗ nhẹ vào n.g.ự.c anh ta và nói:

“Hóa đơn của Tống phu nhân cứ tính vào của tôi.”

Tôi:……

Thái độ này hoàn toàn khác với trước đây.

Người này nói rất nhiều, từ “Tống phu nhân” cũng nói rất nhiều, tôi nghe không lọt tai nổi.

"Tôi không phải Tống phu nhân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-anh-hoc-pha-tra-em-hoc-cach-roi-xa/chuong-20.html.]

"À, hay tôi gọi là bà Tống nhé?"

Tôi:……

 

Có lẽ cái tên Tống tiên sinh nổi hơn tên Tống Trí Miễn. Vừa nói lời này, lễ tân ở quầy vô thức ngước lên nhìn tôi, mỉm cười rồi đích thân bước tới tiếp đón.

Vô phương cứu chữa, tôi đành phải kéo Trì Mẫn sang cửa hàng khác.

"Hahaha, cười c.h.ế.t tớ thôi."

Trì Mẫn vui vẻ quá mức, nói: 

"Đây mới là ngôn tình hiện đại này. Tên đó cứ tỏ vẻ kiêu ngạo trước mặt anh trai tớ. Bực mình thật sự."

Tôi:……

 

Tôi mím môi, không cười nổi.

Cả đời tôi chưa từng kết hôn với Tống Trí Miễn, sao người đó dám gọi tôi là Tống phu nhân?

Ai cho họ cái gan đó?

Tống Trí Miễn à?

"Cậu nghĩ gì thế?"

"Không. Không có gì đâu."

Tôi lắc đầu, không muốn nhắc tới chuyện này nữa.

Tâm trạng của Trì Mẫn luôn luôn vui vẻ, miệng luôn nở nụ cười rất đáng yêu. 

Tôi nhận ra cô ấy được yêu thương rất nhiều.

Dù ở kiếp này hay kiếp trước, cô ấy vẫn luôn khiến tôi ghen tị.

Rõ ràng là tôi cũng đã xin lời khuyên của cô ấy, đan len, nấu ăn và chuẩn bị những món quà bất ngờ cho sinh nhật hắn, nhưng tại sao kết quả lại hoàn toàn khác.

Cô ấy khẳng định hết lần này đến lần khác rằng mình được bao bọc bởi tình yêu thương, còn tôi thì khẳng định hết lần này đến lần khác rằng mình đang làm những việc vô ích.

Loading...