Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khi anh học pha trà, em học cách rời xa - Chương 18

Cập nhật lúc: 2024-07-29 18:21:57
Lượt xem: 452

"Ừm, Tiểu Mục."

Tần Trì không biết từ đâu bước ra, đột nhiên mỉm cười khiến tôi sởn da gà.

"Có chuyện gì vậy, sếp?"

Tôi bối rối hỏi.

Tần Trì ho khan hai tiếng, đưa tay lên chóp mũi, lúng túng nói: 

"Được rồi, phần còn lại của dự án, Tiểu Tần sẽ phụ trách, còn em và những người khác sẽ phụ trách dự án lớn, thế nào?"

“Sao tự nhiên đột ngột thay đổi thế ạ?”

Tôi bối rối.

Nhưng Tần Trì lại cau mày, ra vẻ như lãnh đạo: 

“Phải tuân theo sắp xếp.”

Tôi:……

Tôi khó chịu, muốn phản bác lại, nhưng không thể vì anh ta là sếp.

Tần Hà Dư cau mày, không vui nhìn Tần Trì.

Tần Trì vẻ mặt lạnh lùng mắng: "Lại đây."

Tôi:……

Nửa giờ trôi qua.

Tôi thấy Tần Hà Dư vẫn chưa ra khỏi văn phòng, không khỏi lo lắng.

[Tần Hà Dư]: Em gái, có thể ra hành lang với anh một lát không?

Tôi nhìn tin nhắn của Tần Hà Dư, không khỏi thở dài. Tôi đoán là cậu ấy đang bị mắng, tâm trạng không tốt.

Với tư cách là em gái, sẽ tốt hơn nếu tôi ở bên ngay lúc này.

[Mục San]: Được chứ.

Ánh sáng ở hành lang khá mập mờ.

Tần Hà Dư đột nhiên gọi điện cho tôi, tôi nhấc máy. Kết quả là giọng nói của Tống Trí Miễn bất ngờ vang lên từ đầu bên kia.

"Nếu cậu không phải em trai Tần Trì, cậu nghĩ mình đủ tư cách nói chuyện với tôi à?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-anh-hoc-pha-tra-em-hoc-cach-roi-xa/chuong-18.html.]

"Cô ấy đã hủy hôn với anh, tại sao tôi không thể theo đuổi chứ?"

"Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn."

"Anh có thực sự thích cô ấy không?"

Bên kia im lặng.

Tần Hà Dư lạnh lùng nói: 

"Người kinh doanh như anh, rõ ràng không thích nhưng lại muốn cưới về nhà, lại nói là duyên trời ban, như thể người khác chỉ là thứ để anh đối phó với gia đình."

Tống Trí Miễn lạnh lùng phản bác: 

"Không ai muốn trưởng bối của mình thất vọng——"

Lời nói đột ngột dừng lại.

Câu nói này như một con d.a.o cùn, từ từ đ.â.m thẳng vào trái tim tôi.

Thở hổn hển, tôi dừng lại ở lối vào hành lang, đối diện với ánh mắt bỡ ngỡ của Tống Trí Miễn, bước tới nắm lấy tay Tần Hà Dư, rồi quay sang nhìn Tống Trí Miễn, lạnh lùng nói:

"Sao mà đến đứa trẻ con anh cũng đi ăn h.i.ế.p thế?"

"Không sao, anh ổn mà."

Tần Hà Dư hạ giọng, đôi mắt đỏ hoe, như thể chịu nỗi oan ức lớn, tôi có chút đau lòng.

"Mục San."

Tống Chí Miên nắm chặt nắm tay, xương ngón tay kêu “rắc rắc”.

Tôi đứng trước mặt Tần Hà Dư, nhìn thẳng vào anh ta, trái tim quặn thắt:

“Tống Trí Miễn, tôi không quan tâm anh có làm khó tôi hay không, tôi cũng nói luôn. Nếu anh dám gây khó dễ cho Tần Hà Dư, tôi sẽ liều c.h.ế.t với anh. Cùng lắm là cá c.h.ế.t lưới rách."

Đột nhiên, đôi mắt của Tống Trì Miễn trở nên lạnh lùng, tỏa ra sát khí.

Chân tôi run rẩy, nhưng vẫn phải dồn hết can đảm, từng chữ từng chữ nói ra: 

“Tôi thực sự rất chán ghét anh của hiện tại.”

Nhưng tôi lại càng ghét bản thân mình hơn.

Ghét mình cầm lên được, lại không đành buông.

Ghét mình cứ mãi đắm chìm trong đó, ghét cứ hễ hắn xuất hiện lần nào là rung động lần đó.

Trên đời này điều đau khổ nhất là người mình thích không thích mình, hay là người mình thích cưới mình nhưng luôn coi mình như chẳng tồn tại?

Loading...