Chạm để tắt
Chạm để tắt

Khi anh học pha trà, em học cách rời xa - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-29 18:14:23
Lượt xem: 363

"Không phải chứ, trước kia cậu còn vì anh ta mà cho mình leo cây đấy."

Bạn thân của tôi, Trì Mẫn, biểu lộ sự hiểu biết: 

"Ngủ xong là chia tay à? Không phải chứ..”

Tôi cắn môi, đẩy nhẹ cô ấy:

“A, đừng lo lắng về chuyện này, cứ coi như trước đây mình bị mù..”

Tôi cúi đầu xem qua thông tin dự án, cảm thấy hơi xấu hổ.

"Cái quái gì vậy?"

Trì Mẫn kinh ngạc:

“Ôi chao, bạn học Mục San, từ khi cậu nào hiểu bản thân mình vậy?”

Tôi:....

Thú thật.

Khi yêu đương vào thì có ai bình thường đâu? Phải trải qua nỗi đau của tình yêu thì may ra mới giác ngộ được.

Người như Tống Trí Miễn.

Hắn nói, mỗi lựa chọn đều vì lợi ích, cái mà gọi là “nhìn xa trông rộng”.

Tôi có thể hiểu, nhưng tôi không thể chấp nhận được.

Mỗi lần tôi tự nhủ, nếu tôi là một người bình thường, không có chút gia thế, có lẽ hắn chỉ coi tôi là con kiến.

Màn đêm càng lúc càng tối, bao trùm sân.

Tôi đang có chút buồn ngủ, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay người lại thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đó là Tống Trí Miễn.

Hắn luôn nổi bật giữa đám đông, khí chất lạnh lùng của hắn có lẽ là một trong những thứ làm tôi say đắm ngay từ đầu.

"San San!"

Trì Mẫn vội vàng đi tới, vừa kéo tôi đi vừa thì thầm: “Chúng ta chuồn thôi.”

Tôi liếc nhìn nhóm người đang tiến lại gần và cảm thấy hoảng sợ, tôi cố tránh họ nhưng do quá vội vàng nên đã lỡ đánh rơi điện thoại.

Tôi:……

Ánh mắt mọi người đảo qua.

Có người ánh mắt sáng lên, có người bối rối, nhưng chỉ có Tống Trí Miễn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

"Trì Dực, đây là em gái của cậu sao?"

“Chúng ta cùng đi ăn nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/khi-anh-hoc-pha-tra-em-hoc-cach-roi-xa/chuong-14.html.]

Tôi định từ chối nhưng Trì Dực lại mời, tôi và Trì Mẫn bị kéo vào bàn ăn.

So với mọi người ở đây, tôi và Trì Mẫn vẫn còn khá trẻ, nhưng rượu vào lời ra, mấy tên đàn ông này toàn nói chuyện vô nghĩa.

"Nghe nói lão Trương bao nuôi một cô gái rất trẻ đẹp."

"Thật? Cậu nghĩ sao về việc này? Có ảnh hay video gì không?”

Tôi đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

Trì Dực thân là anh trai, nghe vậy có vẻ xấu hổ nhưng cũng không dám ngắt lời.

"Con nít vẫn còn ở đây đấy."

Tống Trí Miễn đột nhiên lên tiếng.

Rốt cuộc, lời nói của hắn vẫn có hiệu quả hơn.

Sắc mặt mấy người đàn ông hơi thay đổi, đều cười lấy lòng, nhanh chóng xin lỗi rồi chuyển chủ đề.

Tôi lặng lẽ ngước lên nhìn, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, tôi lập tức cúi đầu nhét đầy đồ ăn vào miệng, giả vờ trốn thật nhanh để hắn không nhìn thấy.

"Này em gái, ăn chút rau đi."

Người ngồi cạnh tôi bỗng trở nên rất nhiệt tình, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng tên này đang tiến lại tiếp cận tôi có mục đích: 

"Em học trường nào?"

Tôi cố né, nhưng đối phương vẫn tiếp tục hỏi han.

"Trì Dực, đưa hai đứa nhỏ ra ngoài."

Tống Trí Miễn trầm giọng nói.

Trì Dực lên tiếng:

"Được rồi. Mọi người ở lại ăn uống vui vẻ, tôi đưa hai đứa nhỏ về."

Tôi vội vàng đứng dậy, vừa bước được một bước, gã kia đã dùng tay trái chạm vào chân tôi khiến tôi sởn da gà.

Đúng là, có lần một sẽ có lần hai.

Tôi mặt lạnh tanh, cầm chai rượu lên, đập thẳng vào đầu người ta

"Này con ranh kia, biết tao là ai không?"

Tôi gầm lên:

“Tao là mẹ mày đây!”

 

Loading...